link: https://vt.tiktok.com/ZSAaHFhjQ/
Giới thiệu:
Có một loại tình thương không ồn ào. Không rực rỡ. Không dễ gọi tên. Nhưng một khi chạm tới, sẽ khiến người ta mềm lòng như một dòng nước mát trôi qua tâm khô hạn. Đó là tình thương của cha mẹ.
Chúng ta lớn lên, đi qua những mùa thi, những thất bại, những biến cố trưởng thành. Có khi vấp ngã, có khi bay cao. Có khi lạc lõng giữa đời sống mà chẳng nhận ra phía sau mình, vẫn có một dáng người đứng chờ, một căn bếp luôn ấm, một ánh mắt lặng lẽ dõi theo… không một lời phàn nàn, cũng không mong được đền đáp và đến một lúc nào đó, khi đã mệt mỏi giữa phố thị, khi đã bắt đầu biết cúi đầu trước nỗi đau người khác, khi đã đủ từng trải để hiểu rằng yêu thương cũng cần phải học, ta mới giật mình tự hỏi: Làm cha mẹ, có phải là điều dễ dàng?
"Bên con, cha mẹ luôn ở đó" không phải là một cuốn sách hướng dẫn cách nuôi dạy con. Nó cũng không phải một bài thuyết pháp cao siêu về Phật học. Cuốn sách này là một chiếc gương để những người làm cha mẹ nhìn lại chính mình. Là một dòng suối để người đọc rửa bớt những khô cằn, mỏi mệt. Và là một tiếng chuông nhẹ để đánh thức sự tỉnh thức trong hành trình yêu thương người thân của mình.
Tác giả Thích Khải Thành viết bằng sự thấu cảm của một người tu, và cả sự lắng nghe của một người từng là con, từng là học trò, từng chứng kiến biết bao câu chuyện của cha mẹ và con cái đi qua nhau giữa đời.
Từ những trang đầu tiên, cuốn sách đã mời người đọc bước vào một không gian yên tĩnh – nơi ký ức tuổi thơ được đánh thức, nơi hình ảnh người mẹ ngồi hong quần áo trong đêm mưa hay người cha thức lặng ngoài hiên giữa đêm con đau ốm hiện lên, không khoa trương, không thêu dệt. Chỉ là những mảnh ghép thật giản dị đến đau lòng.
Nhưng điều khiến cuốn sách này khác biệt, là ở chỗ nó không dừng lại ở xúc động. Tác giả Khải Thành dẫn dắt người đọc đi xa hơn tới tận chiều sâu căn nguyên của mối quan hệ cha mẹ và con cái, soi chiếu bằng ánh sáng Phật pháp. Từ Túc Sanh Truyện với ba kiểu con (ưu sanh, tùy sanh, liệt sanh), đến năm bổn phận của cha mẹ trong Kinh Thi-ca-la-việt, tác giả không mang giáo lý đến để giảng giải, mà để gợi mở một cách nhìn mới mẻ, từ bi và không phán xét.