DailyChill - Blog chữa lành, chia sẻ cảm hứng sống tích cực mỗi ngày

“Viết để đổi quà – Chia sẻ để chữa lành”

Outdoor cooking hacks

CACTUS FLOWER-[Jun Vũ-Hoàng Yến Chibi]-[bebong069]-Chương 5

Chương 5: Khi Jun phát hỏa thật đáng sợ !


 

Sáng hôm sau, Jun Vũ là người thức trước, cô có thói quen dậy sớm. Chứ không như ai kia, ngủ không biết trời trăng gì luôn. Mặc dù đã thức, nhưng Jun không muốn rời giường mà xoay người lại, mặt đối mặt với Yến, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười trong vô thức. Khẽ đưa tay đặt lên mặt Yến, rồi dùng ngón cái của mình nhẹ nhàng vuốt ve những sợi mi đen và dài của Yến, tim bỗng đập nhanh đến lạ thường. Trong lúc ngủ, Yến mơ màng cảm giác được dường như có ai đó đang vuốt ve gương mặt mình, trong xúc giác cô cảm nhận được rằng đôi tay ấy rất mềm mại. Lòng bàn tay tỏa ra hơi ấm khiến cô thích cảm giác này vô cùng. Cô cố mở mắt để xem chủ nhân của đôi tay ấy là ai. Thế nhưng tất cả đều vô vọng. Bởi cô không tài nào mở mắt được, đầu thì đau như muốn nổ tung. Yến nhăn nhó. Jun Vũ nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Yến, biết rằng Yến đã tỉnh nên vội vàng rút tay về.


 

"Đau đầu à?"-Jun cọc cằn hỏi, dù lòng không muốn , thế nhưng cái miệng không chịu nghe cô.


 

"Uhm...! Đau chết mất thôi!"Yến mè nheo


 

"Lát tớ dắt đi nhậu tiếp là hết đau à"- Jun Vũ vừa nói vừa bước xuống giường đi làm VSCN.


 

"Cậu sang thái bán lưỡi câu à?"-Yến bực bội quát, mới sáng ra đã kiếm chuyện.


 

"Đưa điện thoại cậu đây"-Jun ra lệnh với giọng khô cằn, không có chút gì là dịu dàng như hôm qua cả.


 

"Làm gì chứ?"- Yến nghi ngờ hỏi lại.


 

"Gọi người yêu cậu mua thuốc, với cháo qua cho cậu ăn"- Nói rồi cô đưa tay chụp lấy điện thoại Yến để trên bàn. Cô chưa kịp hỏi mật khẩu điện thoại của Yến thì điện thoại cô chợt rung te te. Yến cố gắng ngồi dậy vờ như giật lại điện thoại mình từ tay Jun, thế nhưng tầm mắt cô nhanh chóng lướt ngang màn hình điện thoại Jun để trên bàn, tim chợt chùn xuống khi lại thấy cái tên quên thuộc ấy "Gớm ! Lại là Erik" cô thầm cảm thán


 

"Tớ nghe điện thoại một lát, cậu nằm đó đi. Tớ sẽ pha chanh mật ong cho cậu giải rượu"- Nói rồi Jun cầm điện thoại xoay người bước ra ban công. Bỏ lại mình Yến với gương mặt bí xị.

------

"Tôi đã nói không có gì đừng phiền tôi mà"-Jun bực mình quát, thật ra Erik không phải kẻ đầu sỏ gây ra cơn thịnh nộ trong lòng cô. Anh chỉ là cái thớt chợt chạy tới đúng lúc thôi. Kẻ đầu sỏ thực sự đang nằm dài trong phòng kia kìa.


 

"Em đang ở Việt Nam"- Cậu lí nhí đáp, cứ như sợ mình nói lớn quá sẽ khiến Jun Vũ khó chịu hơn, như vậy cậu cũng không vui.


 

Im lặng....


 

"Chị không ra đón em sao?"- Sau một hồi yên lạng cậu lên tiếng tiếp.

1s

2s

3s

"Không"-Jun Vũ trả lời ngắn gọn sau một hồi im lặng.


 

"Thế nhưng em không rành..."


 

"Á...rầm..."- Giọng Yến hét vang từ trong phòng. Jun lật đật chạy vào xem, chỉ thấy cô nàng đang ngồi bệch dưới đất hai tay ôm lấy đầu gói có vẻ hơi bầm. Nước mắt  thì lăn dài, thấy Jun bước vào mà chỉ nhìn cô, khiến cô càng tủi thân hơn, nước mắt rơi như mưa. Thật ra Jun đang bàng hoàng không biết chuyện gì xảy ra nên mới đứng đơ ra đó, chứ không phải như Yến nghỉ. Sau vài giây định hình, cô vội vàng ngồi xuống bế Yến lên giường lại, tay thì xuýt xoa vết bầm nơi đầu gối của Yến.


 

"Sao bất cẩn thế? Đau lắm không?"-Jun ân cần


 

"Tại Jun đó...hức..."- Yến mè nheo đánh nhẹ vào tay Jun, không cho Jun đụng vào chân mình.


 

"Uhm! Là tại Jun, thế nên Jun sẽ chuộc lỗi cùng Yến. Ngồi yên nào, Jun đi lấy dầu xoa bóp cho" - Nói rồi Jun vội vàng chạy đi, Yến ngồi yên đợi Jun quay lại. Trong lúc này cô nghe thoáng thoáng giọng nói của ai đó như lời thỏ thẻ.


 

"Jun...Jun....còn đó không?" - Giọng Erik vang vang trong điện thoại, lúc nãy vừa nghe tiếng Yến la lên khiến cô lo lắng chạy vào đâu kịp tắt điện thoại. Yến nhìn màn hình điện thoại, muốn cầm lên bảo Jun không có ở đây. Nhưng  rồi lại sợ Jun giận vì chen vào không gian riêng tư nên thôi.


 

"Yến...Yến...." Lần này thì cô nghe không phải tên Jun nữa, mà là tên cô. Cô có thêm lí do và động lực để biện minh cho mình rồi. Thế nên cô nhấc điện thoại lên.


 

"Xin chào"- Yến lễ phép


 

"Chị là Hoàng Yến đúng không?"- Giọng nam nghi ngờ hỏi


 

"Cậu biết tôi à?"-Yến ngạc nhiên


 

"Chính xác, bởi vì Jun...."

"Tút.....tút....tút" chưa kịp nghe hết cậu, thì điện thoại đã bị ai đó giật lấy tắt mất tiêu. Cô ngước lên nhìn, là gương mặt đang phát hỏa của Jun, Jun rất ít khi phát hỏa, thế nhưng mỗi lần phát hỏa là giận rất dai. Ví dụ như lúc 10 tuổi Jun được người con trai lớp kế tán, ai cũng chọc hai người họ là một cặp trời sinh, Jun chỉ nhắm mắt làm ngơ. Thế nhưng đến phiên Yến chọc Jun, thì Jun phát cáo lên, quát vào mặt Yến "Cậu thích, thì đi mà yêu cậu ta", làm Yến giận lên "Ai chọc Jun cũng im re, sao tới Chibi thì Jun lại cáo hả?" Nói rồi Yến dặm chân bỏ đi, từ bữa đó Yến không hiểu sao Jun giận cả tuần chưa hết. Yến phải tự xuống nước năn nỉ mới thôi. Hoặc như lúc Jun ở thái, năm 18 tuổi Yến được bạn trai tổ chức sinh nhật cho mình và hào hứng kể với Jun qua điện thoại, không quên kể về nụ hôn bất ngờ khi cậu bạn trai hôn vào má cô. Dù chỉ là hôn má, thế nhưng đó là nụ hôn đầu đời của cô nàng. Và lần đó là lần Jun giận dai nhất, không nói chuyện, không điện thoại đến cả tháng trời luôn, khiến cô như ngồi trên bếp lửa, lo lắng đến sụt cân. Cô đành nhắn tin than thở "Vì cậu mà tớ ốm rồi. Tớ sai gì nào? Cậu nói ra đi" . Dĩ nhiên tin nhắn này có tác dụng ngay khi gửi đi. 1phut sau đã có một tin nhắn hồi âm dài ơi là dài, dài đến độ Yến chỉ muốn cười ra nước mắt "Sau này cấm: không cho người khác hôn. Làm được không? Không được thì ngừng liên lạc" . Yến chỉ rep lại một từ duy nhất "ok" . Thế là từ hôm đó, bạn trai thì cô có quen, nhưng chỉ dừng ở mức nắm tay, hôn thì miễn. Ai đòi hôn là cô chia tay ngay và luôn.

---------------

Yến lo lắng ngước nhìn Jun, đợi xem phản ứng của cô ấy, thế nhưng Jun không nói gì cả. Cô chỉ chăm chú xoa bóp đầu gối bị bầm của Yến thôi. Còn Yến thì như ngồi trên bếp lửa, thà Jun lên tiếng còn đỡ, chứ cứ im lặng như thế thật đáng sợ.


 

"Mặt mình có gì à?"-Sau khi xoa bóp xong Jun đóng nắp chai dầu lại và ngước lên hỏi Yến.


 

"Không....không có..."-Yến lắp bắp


 

"Tớ là cọp à?-Jun hỏi tiếp


 

"Gật gật.... rồi lắc lắc..." Yến lung túng 


 

"Nghĩa là gì?" Jun ngơ ngác theo Yến


 

"Không có con cọp nào đẹp như cậu cả" Nói rồi Yến lại đỏ mặt. Như một câu thần chú. Chỉ cần có người khen Jun đẹp trước mặt Yến, hay cô tự khen Jun là cô nàng sẽ đỏ mặt, tâm thì nhốn nháo chả hiểu sao.

By Hoa Phan Kim8/13/2025, 4:07:05 PM643x views
Outdoor cooking hacks

CACTUS FLOWER-[Jun Vũ-Hoàng Yến Chibi]-[bebong069]-Chương 4

Chương 4: Ai cong cũng bảo mình thẳng cả !


 

Tại quán karaoke


 

"Cho em trước 1 kết bia heniken"- Vừa bước vào Yến đã gọi ngay cả kết, khiến mọi người ngơ ngác, kể cả phục vụ. 


 

"Cứ theo chibi đi"-Jun ra hiệu cho anh chàng phục vụ điển trai, hãy làm theo yêu cầu của cô ấy. Bởi ai cũng chiều cô ấy cả.


 

"Dạ! Mình cần thêm gì không?"-Anh chàng phục vụ ân cần hỏi.


 

"Gọi sau nha"-Jun vẫy tay tỏ ý mình không cần gì thêm.


 

"Yến uống ít thôi nha em"-Jun Phạm quan tâm nhắc nhở. Lần này anh được đặt cách ngồi gần người yêu, chứ không như lúc chiều ngồi cách xa. Yến cũng mặc cho anh choàng tay ra phía sau mình và để hờ trên vai cô. Hành động đơn giản ấy, với những người yêu nhau họ vẫn thường hay làm, đối với mọi người xung quanh cảm thấy nó thật đẹp, nhưng vào mắt Jun Vũ thì thật chướng mắt. Cô nhắm mắt làm ngơ, giả vờ nhìn màn hình karaoke nghe chị Oanh hát, phục vụ mang bia vào, bắt đầu khui cho mọi người. Jun  Vũ nâng ly uống liên tục và Yến cũng thế.


 

"1.2.3. Zooooo..." Giọng Yến rõ to " Chúc mừng cậu trờ về, có biết tớ nhớ cậu lắm không hả?"- Mới uống được tí, mà giọng Yến đã nhựa nhựa, có vẻ say thật rồi.


 

"Uhm biết rồi, cạn nào"-Jun cũng nương theo Yến.


 

Mọi người cứ thế uống liên tục, Jun cũng bắt đầu cởi mở hơn, nói chuyện với chị Oanh nhiều hơn, chỉ có đối với Jun Phạm là không thể nói nhiều được. Có thể do anh ấy là người yêu của Chibi, nên cô có ác cảm ngay từ đầu. Đêm cũng đã khuya, mọi người cũng bắt đầu thấm mệt, không ai cho Yến uống nhiều, nên thay phiên nhau giật ly của cô nàng, khiến cô phát cáu.


 

"Muốn xả giận cũng không cho nữa"- Cô bắt đầu mè nheo


 

"Ai làm em giận, nói anh nghe nào?"-Jun Phạm nâng đầu Yến, dựa vào vai anh cho thoải mái, một loạt hành động này của anh, khiến Jun Vũ càng chán ghét hơn, cô muốn bước ngay lại và bế thóc Yến về nhà, giam cầm trong đó, không cho ra đường nữa, gieo đào lung tung. Thế nhưng cô nghỉ lại, hành động đó thật điên rồ, khi cô chỉ là bạn thân. Người kia mới là người yêu của Chibi . Đang khó chịu, bỗng cô nghe chị Oanh hỏi một câu khiến cô ngạc nhiên.


 

"Em cong phải không?"-Oanh có vẻ hơi say, nên cũng can đảm hơn, để hỏi Jun trắng trợn như thế.


 

"Không"-Jun Vũ trả lời dứt khoát.


 

"Thế nhưng"


 

"Chỉ với Yến thôi"-Jun cắt ngang lời của chị Oanh, sau đó lại nâng ly uống một cách mất kiểm soát. Oanh nhìn cô tỏ vẻ bất lực. Cô thầm nghỉ "Có ai cong mà nhận mình cong đâu, ai cũng bảo mình thẳng cả đấy thôi"


 

"Khuya rồi, mình về thôi" Nói rồi cô tiến về phía Yến đang dựa sát vào vai Jun Phạm, Jun cố gắng điều chỉnh cảm xúc, điều chỉnh cơn giận dữ đến mức thấp nhất, bề ngoài trông Jun đang rất điềm tĩnh. Thế nhưng, chỉ có cô mới biết ,lòng mình đang phát hỏa bao nhiêu. "Yến về thôi. Ba đang đợi"


 

"Anh đưa hai đứa về, Yến say rồi. Để anh bế em ấy xuống" -Jun Phạm vừa định bế Yến lên, thì bị Jun Vũ ngăn lại. Có trời mới biết hiện giờ cô muốn phát hỏa biết bao nhiêu, làm sao cô còn có thể để anh chạm vào người Chibi, để anh bế cô ấy được.

"E còn tỉnh, để e cõng Chibi xuống, phiền chị Oanh đỡ Chibi lên vai hộ em với" - Vừa dứt lời Jun Vũ liền khom người xuống, dưới sự giúp đỡ của Hoàng Oanh cô dễ dàng cõng Yến trên lưng. Trước khi rời đi, cô không quên trao cho Jun Phạm một ánh nhìn, chứa đầy mùi thuốc súng.


 

"Oanh ơi! Thuận có cảm giác mình sắp bị bỏ rơi" Sau khi Jun Vũ cõng Yến rời đi, anh liền ngơ ngát phát ra 1 câu như thế, rồi  lặng lẽ bước đi. Hôm nay anh cũng cảm thấy mệt mỏi, Yến của anh trở nên lạ thường, cô gái mang tên Vũ Phương Anh cũng lạ thường. Anh hy vọng do bản thân nghĩ quá nhiều, và giữa họ chỉ có tình bạn đơn thuần mà thôi, nhưng sao lòng anh lại cứ lo lắng bất an.

-------

"Ding...dong"


 

"Ra ngay nè"- Giọng Ba Yến vang vọng sau cánh cửa.


 

"Hai đứa về rồi à? Yến sao thế? Dám uống bia à?"- Ba Yến tỏ vẻ khó chịu.


 

"Dạ vâng! Cậu ấy vui quá nên uống hơi nhiều"- Jun giải thích thay Yến.


 

"Để ba dìu nó, con vào lau người thay đồ đi, kẻo bệnh. Còn nữa, trong người đang có cồn, nhớ đừng tắm " -Ba Yến ân cần dặn dò Jun Vũ, với ông từ lâu đã xem Jun như con gái thứ hai của chính mình. Ngày còn bé, khi cô sang nhà chơi cũng vậy và bây giờ, tình thương ông dành cho cô luôn có thừa, chỉ sau Yến một chút thôi. Jun cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Ba Yến, sống mũi cô chợt cay xè. Lâu lắm rồi, cô mới lại có cảm giác mình bé nhỏ như thế, cô thầm cảm ơn thượng đế, đã lấy đi của cô một gia đình không trọn vẹn, rồi lại ban tặng cho cô một gia đình trọn vẹn hơn thế nữa .

"Dạ vâng ạ"-Jun nghẹn ngào đáp, rồi giúp Ba Yến đỡ nàng lên phòng. Giúp Yến thay đồ xong xuôi cô mới soạn đồ để tắm.

------------

"Cốc ... cốc...cốc" Tiếng gõ cửa chợt vang lên


 

"Jun ơi ! Con ngủ chưa?"- Giọng ba Yến từ tốn vang lên.


 

"Tạch" Jun mở cửa ra "Dạ chưa ba"-Jun lễ phép đáp, trong giọng nói chứa đầy sự dịu dàng, chứ không hề lạnh lùng khi nói chuyện với người lạ.


 

"Con mệt không? Ba chỉ muốn nói chuyện với con một tí thôi. Con vừa về, là đã bị Yến lôi đi rồi. Ông già này, chưa có dịp quan tâm con gái gì cả"- Ông cười hiền lành bảo.


 

"Dạ con không mệt lắm. Ba xuống nhà, con xuống ngay ạ" -Jun vội vàng chạy vào, lấy áo khoác mặc lên người, rồi chạy xuống phòng khách gặp ông.


 

"Lại đây, ngồi cạnh ba"- Ông vỗ vỗ vị trí kế bên. Jun ngoan ngoãn bước lại ngồi xuống vị trí gần ông.


 

"Nói ba nghe. Thời gian qua con có tốt không?"- Jun nhìn vào mắt ông, nhìn vào gương mặt hiền hòa ấy, đây vẫn là gương mặt nhân từ của 10 năm trước. Chỉ khác là giờ đây, gương mặt ấy đã có thêm nhiều nếp nhăn một chút thôi. Như cái ngày định mệnh, khi gia đình cô tan nát, khi cô bất lực, đứng nhìn bố mình quay lưng rời đi, bất lực khi, bên nội xua đuổi mẹ con cô, bất lực khi nhìn mẹ mình phát điên. Tất cả khiến cô như ngã quỵ. Thế nhưng giây phút tưởng chừng như gục ngã ấy, cô lại được thượng đế ban một tình yêu vô bờ của Yến và Ba Yến. Chính tình yêu của họ, đã kéo cô ra khỏi bóng tối của cuộc đời. Và giờ đây cô chỉ muốn sống cho hiện tại, bước đi vì tương lai và bỏ mặc quá khứ đau buồn kia. Không nghỉ đến, chắc có lẽ cô đã quên. Thế nhưng, vừa nhớ đến đã khiến cô không khỏi đau lòng và tủi thân, nước mắt lại cứ tuôn như mưa, khiến ba Yến hốt hoảng.


 

"Ngoan nào...ngoan nào, không nhắc nữa, cũng không nhớ nữa. Ba xin lỗi con gái"- Ông vừa ôm lấy cô dịu dàng an ủi, vừa vuốt nhẹ mái tóc của cô, hành động đó của ông không khiến Jun nín khóc mà càng khiến cô khóc nhiều hơn, khóc vì hạnh phúc, khóc vì cô biết trên thế gian này ít ra còn có người cần cô, đó là Yến và Ba Yến, còn có Ba hai và má hai nữa.


 

"Ba! Con ổn mà, con chỉ yếu lòng một tí thôi. Thời gian qua, con sống rất tốt. Ba hai và Má hai đều rất thương con. Có đôi lúc nhớ Ba và Chibi quá thì con chui vào một gốc ngồi khóc, khóc xong rồi lại tự nhủ phải mạnh mẽ lên. Phải kiên cường, như một cây xương rồng sống giữa sa mạc khô cằn, không gục ngã, dù cho thời tiết có khắc nghiệt ra sao. Có khi ba hai thấy con cứ lặng lẽ trốn trong gốc khóc hoài, họ định cùng con quay về Việt Nam thăm hai người, nhưng con không chịu. Bởi vì nơi này, khiến con rất đau lòng."-Jun Vũ rời khỏi vòng ôm của Ba Yến, cô đã thôi không khóc nữa.


 

"Hai đứa nó không về cùng con sao?"- Ông hỏi


 

"Dạ không ạ! Do bận kinh doanh quán trà sữa bên đó, nên tạm thời họ chưa về được. Họ nhờ con nhắn với ba như thế này nè" Jun lấy giọng, để giả giọng cho thật giống em trai của Ba Yến


 

"Anh hai! Em gửi con gái về cho anh đó, không được giành con gái với em. Em chỉ có một đứa là Vũ Phương Anh thôi, vợ em không chịu sinh em bé, vợ bảo có con gái lớn rồi, sinh nữa người ta cười cho nát mặt. Vì thế, anh không được tham, bởi vì bé Yến cũng rất dễ thương. Nếu anh còn giành con gái của em, thì vợ chồng em sẽ cướp bé Yến của anh, anh chọn đi" -Xong đoạn giả giọng Jun cười giòn tan. Nụ cười phát ra từ tận đáy lòng cô. Cô rất cảm ơn cuộc sống này, dù khiếm khuyết tình thương từ người thân. Nhưng bù lại giờ đây cô cũng có tất cả rồi.


 

"Hứ... chắc dễ dành con gái của tui, giỏi thì về đây mà giành nè. Không khéo bé Jun nó theo Yến nhà tui luôn, là tui có hai đứa con gái à. Ủa mà bé Jun cũng là con gái tui mà sao phải giành?"- Người ta nói giận quá mất khôn, ông tức vì em trai mình bảo ông giành con gái với nó, thế là ông tuôn xói xả mà chả biết mình đã nói những gì. Thế nhưng Jun rất nhanh bắt được mấu chốt của câu nói "Không khéo bé Jun nó theo bé Yến thì ông được lời"


 

"Ba ơi ngủ sớm thôi. Khi nào họ về đây rồi con sẽ theo phe ba"-Jun dìu ông đứng dậy lên phòng. Sau đó, cô cũng quay trở lại phòng của Yến. Đưa tay mở cửa nhè nhẹ, sợ đánh thức ai đó nên cô chỉ bước đi bằng mũi chân. Leo lên giường cẩn thận đắp chăn cho cả hai, cô quay lưng về phía Yến, cô sợ nếu mình quay mặt về phía Yến, thì bản thân sẽ không thể kìm lòng được mà tát cho cô ấy một phát, vì tội không biết uống bia mà dám uống. Lại còn tựa đầu vào vai con trai và để cho con trai khoác vai nữa. Ôm một bụng tức  tói Jun từ từ thiếp đi. Hôm nay cô ngủ đặc biệt sâu, chắc là vì được kề bên ai đó. Cô còn mơ một giấc mơ đẹp nữa, trong mơ cô thấy mình được ai  đó trao một cái ôm ấm áp từ phía sau.

END

By Hoa Phan Kim8/13/2025, 4:03:15 PM499x views
Outdoor cooking hacks

CACTUS FLOWER-[Jun Vũ-Hoàng Yến Chibi]-[bebong069]-Chương 3

CHƯƠNG 3: Jun mà cong Yến tự bẽ mình!


 

Note: Giới thiệu sơ nhân vật mới trong chương này nhé: Tên Erik, tuổi 21. Bạn của Jun bên Thái Lan nhé, đồng thời cũng là người "Chị ơi! Anh yêu em"

--------


 

"Ding don" tiếng mở cửa vừa dứt, thì tiếng phục vụ quán cũng vừa lúc vang lên

"Xin chào quý khách"


 

"Hey Yến bên này" kéo theo đó là giọng hớn hở của Hoàng Oanh


 

"Chị....ơ sao anh cũng ở đây?" Yến ngạc nhiên khi thấy Hoàng Oanh đi cùng Jun Phạm, nhưng rất nhanh cô nàng đã điều chỉnh được cảm xúc của mình. Còn anh vừa thấy hai người vào tới, anh đã nhanh chóng đứng lên với ý định kéo ghế cho cả hai. Thế nhưng đôi chân anh, không nhanh bằng đôi tay thon dài của Jun Vũ, cô nàng đã kéo ghế sẵn cho Yến và bản thân xong, ngay khi anh vừa nhấc mông lên. Một cảm giác hụt hẫng bỗng dâng lên trong lòng anh. Anh chăm chú nhìn Jun Vũ, nhìn từng cử chỉ và thái độ của cô. Nhìn đến mức xuất thần.


 

"Phạm Duy Thuận! Anh lại suy nghĩ cái gì đó?" -Yến quơ quơ tay trước mặt anh, kéo anh quay về hiện tại. Anh lúng túng không biết giải thích như thế nào, anh không thể nói rằng mình nghi ngờ Phương Anh là cong được, nếu như vậy thì chắc chắn, Yến sẽ cho anh một trận no đòn...cũng mai lúc này Hoàng Oanh chợt lên tiếng phá vỡ bầu không khí lạ thường của anh.


 

"Đây là???" - Hoàng Oanh tinh tế nhận ra có điều gì đó bất ổn, nên nhanh chống giải vây cho Jun Phạm. Bởi mỗi lần, Yến gọi cả họ lẫn tên của Jun Phạm, là chứng tỏ cô nàng đang không vui.


 

"Dạ đây là bạn thân của em Jun Vũ, còn đây là chị Hoàng Oanh, cũng là bạn của tớ nhưng vì lớn hơn nên tớ  toàn kêu là Đại ca, hoặc Oanh ca. Bởi vì chị ấy, cứ như một thằng con trai"- Yến quay sang giải thích cách xưng hô của mình cho Jun hiểu, không quên kèm theo một nụ cười tươi như ánh nắng ban mai.


 

"Ồ... thật xinh đẹp?"- Hoàng Oanh tán thưởng


 

"Thật sao ạ???"-Jun nghi ngờ hỏi, rồi lại tò mò nhìn Yến. Chợt phát hiện ra, mặt Yến đang đỏ như quả cà chua.


 

"Sao mặt em đỏ thế kia? Oanh khen Phương Anh mà, đâu có khen em?"- Jun Phạm nhanh chống phát hiện ra điều bất thường, anh lo lắng đặt tay lên tráng Yến, sợ cô đi nắng phát sốt. Thế nhưng khi tay anh vừa chạm vào trán Yến, thì đã bị một bàn tay khác ngăn lại.


 

"Không sao đâu. Chibi vẫn thế?"


 

"Vẫn thế?" Anh và Oanh Ca đồng thanh, cả hai đều ngơ ngác nhìn nhau.


 

Họ có cảm giác như tuy ngồi ở đây có bốn con người, thế nhưng cứ như chia ra làm hai thế giới vậy, hai người ở dưới đất và hai người ở cung trăng, khiến cho đối phương không tài nào hiểu được.


 

"Thôi mà, bỏ qua vấn đề này đi" - Yến nũng nịu, này nĩ mọi người với ánh mắt vô cùng đáng thương. Cô còn không quên chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, để mong nhận được sự đồng tình của mọi người.


 

"Anh và chị đã gọi gì chưa?" Cuối cùng thì, Jun cũng là người cất lời trước để giải thoát cho Yến.


 

"Vẫn chưa, nhường cho hai đứa đó" Đại ca vẫn mãi là đại ca, lúc nào cũng cưng chiều sắp nhỏ.

Tuy nhiên, nói là sấp nhỏ nhưng thực chất trong ánh nhìn dịu dàng của cô chỉ có mình Yến thôi. Jun Vũ cũng đã nhanh chống nhận ra ánh nhìn khác thường của cô giành cho Chibi nhà mình. Cô cũng nhìn lại Hoàng Oanh khi cô ấy đang ngắm nhìn Hoàng Yến. Chỉ có mình Jun Phạm là cảm giác lạc lõng giữa đám đông, rõ ràng đó là bạn gái anh. Thế nhưng, ai cũng dành quan tâm, ai cũng dành chăm sóc. Dẫu biết tất cả điều là con gái sẽ không sao đâu. Thế nhưng từ giây phút, cô gái mang tên Jun Vũ xuất hiện đã báo hiệu cho anh biết rằng, mọi thứ đang dần lệch đi quỹ đạo vốn có của nó, và anh đang lo lắng thực sự.


 

"hựm...hựm" Anh cố tằng hắng giọng thật to, để kéo hai cô gái đang miên man trong suy nghĩ riêng của mình về hiện tại. Cả hai nhờ vậy mà thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, rồi trao nhau một nụ cười nhẹ nhàng.


 

"Anh sao thế? Đau họng à?" Yến quan tâm hỏi


 

"Anh không sao, chỉ là hơi ngứa cổ một tí thôi" Anh vẫn luôn không ngừng quan sát Jun Vũ, không bỏ qua chi tiết nào, anh cũng không biết tại sao mình lại lo lắng nhất là cô ấy.


 

"Không sao là tốt rồi" Nói rồi cô quay sang Jun "Cậu gọi đi" Vừa nói Yến vừa chuyển menu cho Jun


 

"Gì cũng được" Jun tỏ vẻ không hứng thú lắm với cuộc hẹn 4 người, bởi cô đang mệt mỏi, mệt từ thể xác lẫn tinh thần. 10 năm xa quê, cũng là 10 năm cô và Yến không gặp nhau. Lúc trước còn bé, không hiểu cảm giác đó là như thế nào, nhưng bây giờ cô lớn rồi, lại còn sinh sống ở một đất nước công khai về tình yêu đồng giới nữa, cô không muốn hiểu, cũng phải hiểu. Cô hiểu tình cảm cô giành cho Chibi không đơn giản chỉ là tình bạn, nó đã vượt quá xa tình bạn rồi. Nó càng khẳng định hơn trong giây phút cô gặp người yêu của Chibi, hay là bây giờ gặp chị Hoàng Oanh, cô tin ánh mắt mình không lầm, tình cảm chị ấy giành cho Chibi không chỉ đơn thuần là tình chị em. "Đồ đào hoa" Jun thầm mắng.


 

"Junnnn....sao vậy? Mệt hả?" Vừa nói vừa sờ mặt Jun, thái độ quan tâm có thừa, khác xa với Jun Phạm khi nãy.


 

"Tớ không sao. Có lẽ do di chuyển liên tục nên hơi mệt tí"Jun mỉm cười dịu dàng an ủi Yến, tỏ vẻ mình không sao.


 

"Jun mệt thì về nhé" Yến vẫn không an tâm, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt baby của cô.


 

"Vậy sao được. Tớ không sao thật mà, Chibi gọi món đi" Jun vỗ nhẹ vào tay Yến, tỏ vẻ mình đang ổn.


 

"Nơi đây không có sự hiện diện của chị à?" Hoàng Oanh tỏ vẻ bất mãn, cô còn đánh yêu vào tay Yến một cái "Nhưng Chibi là sao?" Oanh tò mò


 

"Oh... anh cũng thấy thắc mắc vì sao Phương Anh gọi em là Chibi?" Cả hai đều đưa ánh nhìn tò mò về phía hai cô nàng.


 

"Đó là nickname riêng của tụi em. Phương Anh là Jun, cái tên này chỉ có mình em được phép gọi, và ngược lại Hoàng Yến là Chibi, cái tên này cũng chỉ một mình Jun được goi" Yến hào hứng kể. Như thể đó là một việc khiến cô tự hào nhất vậy.


 

"Được rồi gọi đồ đồ ăn nhanh đi"-Jun nguýt


 

Yến hăng hái gọi món, cô nàng gọi đủ thứ hết, hầu như các món ăn vặt trong tiệm, món nào cô cũng kêu, còn kèm thêm 2 bịch bánh tráng trộn đặc biệt và 2 ly trà sữa trân châu nhỏ nữa. Đó là món yêu thích của cô và Jun mà, nên làm sao cô có thể quên được. Gọi món xong, còn không quên quay sang nháy mắt với Jun, tỏ vẻ rất đắc ý, như thể nói với Jun là "Thấy tớ quan tâm cậu chưa" ý.


 

"Reng....reng....reng" Tiếng chuông điện thoại của Jun chợt vang lên, làm cắt ngang dòng hưng phấn của Yến, cô nàng liếc ngang màn hình Jun đang cầm và chỉ nhìn thấy 1 chữ Erik, không hiểu sao cô tự dưng cảm thấy mất hứng.


 

"Em xin lỗi"- Nói rồi Jun đứng lên, đi ra nơi khác nói chuyện điện thoại. Yến nhìn theo bóng lưng Jun, mà lòng cảm thấy cô đơn đến khó hiểu, buồn đến khó tả.


 

"Jun Vũ cong hả?"-Oanh vội hỏi ngay khi Jun vừa đi. Câu hỏi của Oanh càng khiến lòng Jun Phạm thêm bất an, bởi nếu một người cảm nhận thì không nói. Đằng này, ngay cả Oanh Ca cũng nhìn ra, thì nên xem xét lại.


 

"Chị sao thế? Jun mà cong thì em sẽ tự nguyện bẽ mình để làm vợ bé nhỏ của Jun"-  vừa nói cô vừa cười, thực ra thì cô chỉ đùa thôi, thế nhưng hai người kia đều tin là thật, và Jun Phạm lại càng thêm bất an thực sự.

-------

"Gì thế Erik?"-Jun hỏi ngắn gọn


 

"Chị về Việt Nam khi nào?"- Giọng cậu đầy lo lắng.


 

"Sáng nay"-Jun vẫn đáp ngắn gọn.


 

"Sao không nói với em tiếng nào?"- Giọng cậu chợt xuống thấp.


 

"Bởi vì cảm thấy không cần mà, thôi nhá, tôi đang bận" Nói rồi Jun định cúp máy


 

"Chị" Tiếng Erik lại vang lên.


 

"Sao?" -Cô đáp ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn. Tính cô là thế, cô chỉ dài dòng với một người mà thôi. Cũng chỉ có, duy nhất người đó, mới làm cô trở nên dong dài.


 

"Chị thích cô ấy thật sao? Nhưng chị là thẳng mà" - Giọng cậu lộ rõ vẻ thất vọng đến chán chường.


 

"Tôi nghỉ rằng, mình đã thích cậu..." Jun chưa kịp nói xong chữ "Ấy" đã bị tiếng của Yến làm giật mình.


 

"Jun ! Sao lâu thế"- Giọng của Yến vang lên từ phía sau, khiến cô giật nãy mình, theo quán tính cô vội vàng cúp điện thoại, như thể mình đang làm chuyện gì xấu xa lắm.


 

"Sao Chibi ra đây?"-Jun lúng túng nhìn Yến, trong lòng âm thầm mừng rỡ vì mình chưa nói hết câu nói ấy. Sau đó, cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, Jun chợt nhận ra mặt Chibi yểu xiều , như thể ai lấy mất sổ gạo của cô nàng, nên vội vàng đưa hai tay lên béo má cô ấy rồi nói "Mặt mày sao thế này? Bị người yêu ăn hiếp, nên ra đây méc tớ à? Đi nào, vào trong tớ làm chủ cho" -Jun kéo tay Yến vào trong, Yến đi theo quán tính chứ chả để tâm là mình đi đâu, trong đầu cô đang suy nghĩ về câu nói tỏ tình của Jun với cái người tên Erik trong điện thoại mà thôi. "Hóa ra Jun cũng có bạn trai rồi, mình phải mừng cho Jun chứ, không phải mình cũng có bạn trai sao? Sao lại thế này? Cảm xúc này thật không ổn"


 

"Bang"


 

"Á" Yến hét


 

"Đau quá" Jun la


 

"Jun không sao chứ?"


 

"Em không sao chứ?"


 

"Chibi có sao không?"


 

Hàng loạt câu nói vang lên, chẵn qua cô chỉ lo suy nghĩ về câu nói "Tôi nghỉ rằng, mình đã thích cậu" của Jun với người kia, mà không để ý Jun đã kéo cô tới chỗ ngồi, cô lo miên man suy nghĩ nên đã đâm đầu vào lưng Jun một phát.


 

"Không sao hết, ăn lẹ rồi về"- Dứt lời Yến ngồi vào ghế cấm đầu ăn, ăn rồi lại uống, uống rồi lại ăn, mặc kệ hết tất cả mọi người, kể cả Jun .Cô có cảm giác như cả thế giới đang sụp xuống vậy, trước mắt cô chỉ có một màu đen thôi, đen từ khi cô nghe được câu tỏ tình của Jun với người yêu. Hành động của cô khiến cho ba người còn lại trố mắt nhìn, cả ba lại lạc vào suy nghĩ riêng. Jun nghĩ rằng khi mình ra ngoài nghe điện thoại, chắc trong này chibi cãi nhau với người yêu. Còn hai người kia thì nghĩ Yến cãi nhau với Jun Vũ, nên mới như vậy. Cứ thế mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ riêng.


 

"Em muốn đi nhậu. Ai đi cùng?"- Kể từ khi cô cấm đầu ăn thì đây là câu nói đầu tiên cô phát ra. Khiến cả ba hóa đá.


 

"Nhậu? Cậu/em biết nhậu hả?"-Cả ba cùng đồng thanh thật ăn ý.


 

"Biếttttttt chứ saoooooo"- Yến quát to, rồi đứng phắt dậy vào nhà vệ sinh. Bỏ lại cả ba ngơ ngát.


 

"Chibi sao vậy?"-Jun Vũ mặt không hiểu gì hỏi.


 

"Em không biết?"-Jun Phạm và Oanh Ca đồng thanh, lần này là hai người ngốc thật sự, không phải ngốc đùa.


 

"Vâng"-Jun nhún vai tỏ vẻ mình vô tội thật, thế nhưng hai người kia vẫn trố mắt nhìn, tỏ vẻ không tin.


 

"Yến quay lại kìa, hỏi xem sao"-Oanh chỉ chỉ Yến đang đi tới


 

"Đi thôi, em tính tiền rồi"- Nói rồi Yến không cho bất kì ai có cơ hội phản bát, cô xách túi xách, kéo tay Jun đi một nước, không màn thế sự xung quanh.


 

"Đang yên, đang lành sao lại thế?"- Hoàng Oanh hỏi Jun Phạm.


 

"Ai biết"-Anh nhún vai rồi cũng đứng lên đi theo mọi người

END CHAP 3

By Hoa Phan Kim8/13/2025, 4:01:20 PM156x views
Outdoor cooking hacks

CACTUS FLOWER-[Jun Vũ-Hoàng Yến Chibi]-[bebong069]-Chương 2

Chương 2: Ai Cũng Khó Hiểu


 

"Chibi...!" - Cố dằn xuống cảm xúc khó chịu trong lòng, cô hướng về phía hai người vẫy gọi.


 

"Junnnnnn"-Chibi nhảy cẩn lên vì vui sướng, cô bỏ lại người yêu của mình rồi chạy nhanh về hướng Jun.


 

"Cuối cùng cậu cũng về"-Chibi ôm chằm lấy Jun giữa dòng người.


 

"Uhm! Tớ về rồi."-Jun đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc hơi tán loạn vì chạy của cô nàng, xong không quên dành tặng cô nụ cười dịu dàng.


 

"Mau, lại đây"- Vừa nói Yến vừa kéo tay Jun về phía người yêu mình.


 

"Đây là Phạm Duy Thuận, hay còn gọi là Jun Phạm. Bạn trai tớ" Yến hớn hở giới thiệu mà không để ý nụ cười trên môi Jun chợt tắt hẳn.


 

"Chào em! Em có thể gọi anh là anh Jun cũng được"_Anh đưa tay ra vờ như bắt tay, thế nhưng Yến đã nhanh chống gạt phăng cánh tay anh ra và chen ngang.


 

"Không được"


 

"Vì sao?" anh và cô cùng đồng thanh


 

"Bởi vì, tên Jun đối với em chỉ có thể là Jun Vũ thôi"- Nói rồi cô kéo cánh tay Jun vào lòng, đung đưa cười tít mắt.


 

Jun mỉm cười đưa tay xoa đầu Yến, rồi quay sang anh bảo "Chào anh! Em là Vũ Phương Anh! Anh có thể gọi em là Phương Anh. Còn em gọi anh là anh Duy Thuận được không?"- Cô chào với gương mặt không thể lạnh hơn nữa. Khiến anh như có cảm giác mình đang đứng trong hầm băng, chứ không phải sân bay, một cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng chạy dọc theo xương sống của anh. Anh tự nhủ "Nên cách xa. Nên cách xa. Nên cách xa"


 

"Này...! Anh đang suy nghĩ gì vậy hả"- Yến gắt


 

"À không, không có gì"- Anh cố nở một nụ cười gượng gạo mà ngay cả Jun Vũ cũng có thể nhận ra được. Duy nhất, chỉ có Yến là không nhận ra không khí ngột ngạt của cả hai, cô vẫn vô tư cười tít mắt như không có gì xảy ra.


 

"Anh không được có ý đồ xấu với Jun của emmmm"- Yến lườm anh, sau đó dắt tay Jun Vũ bước ra xe, xem anh như chưa từng tồn tại.


 

Khi bước ngang anh, ánh mắt của Jun Vũ và anh giao nhau, anh cảm nhận được sự khó chịu hiện rõ trong mắt cô. Anh cũng không hiểu được nguyên nhân vì sao, bởi anh và cô mới gặp hôm nay lần đầu tiên, anh cũng thừa nhận nãy giờ mình chưa làm gì, hay nói gì khiến cô ấy phải khó chịu cả. Lắc đầu ngán ngẫm, anh đành ôm một bụng thắc mắc chạy theo chân hai cô nàng.

------

Tại nhà Yến


 

"Baaaaaaa.... Jun về rồi nè, Jun về rồi nè" -Cô nàng hét từ trước cửa, cho tới khi vào nhà. Ba Yến vội vàng đứng lên, rồi nhẹ nhàng ôm Jun Vũ vào lòng, bàn tay ông vuốt nhẹ mái tóc đen dài của Jun, như một người cha đang nâng niu mái tóc của đứa con gái bé nhỏ. Jun nghĩ rằng mình sẽ mạnh mẽ lắm, sẽ không khóc đâu. Thế nhưng, cái ôm dịu dàng của ba Yến đã phá vỡ lớp băng ngự phòng, trong tuyến phòng vệ của cô. Nước mắt cứ thế lăn dài, bao nhiêu mệt mỏi, tủi thân nơi xa xứ trong mười năm qua, dường như hôm nay nó đã tuôn ra hết, tuôn sạch sẽ không còn thứ gì.


 

"Ngoan nào! Về rồi thì nên vui. Có Yến nữa, không khóc"- Ông nhẹ nhàng an ủi cô.


 

"Vâng ạ"- Cô xấu hổ cúi đầu che giấu vẻ lúng túng.


 

"Thôi nào! Lại đây tớ thơm một phát, đừng khóc nữa nhé"- Nói rồi Yến nhào tới, định trao cho Jun Vũ một nụ hôn ngay má thật, nhưng cũng mai Jun kịp né. Khiến cô nàng hôn hụt. Yến phát cáu.


 

"Jun Vũ.....ũ...., cậu được lắm"- Yến hét lên vì cảm thấy thật xấu hổ, khiến mọi người phì cười.


 

"Em ấy không cho em hôn, thì em hôn anh nè"-Jun Phạm hí hửng nâng mặt mình đến gần. Mà trong lúc này, anh lại cảm nhận được sống lưng mình chợt lạnh như tờ, cảm giác y hệt đang đứng giữa trời giá rét vậy. Cảm giác khiến anh thật hoang mang khó hiểu.


 

"Đang là ban ngày nhé! Anh tỉnh ngủ đi, mà Jun cũng mệt rồi, anh về trước đi, gọi điện sau nha"- Cũng giống như lúc nãy, cô lại phớt lờ sự hiện diện của anh, một cảm giác bất an đang dần xâm chiếm cảm xúc trong anh, nhưng tại sao lại như vậy, thì anh cũng không rõ.


 

-----------

Trên đường về, anh vẫn không ngừng suy nghĩ về cái cảm giác khó hiểu trong ngày hôm nay.

"Kétttttttt" - Do không tập trung lái xe, mà anh xém tông vào ai đó.


 

"Này ! Ra đường không đem mắt hả?"-Một giọng nữ chữi thẳng vào mặt anh, khi anh vừa bước xuống xe.


 

"Tôi xin lỗi.....ơ mà Hoàng Oanh"-Anh ngạc nhiên khi nhận ra là người quen.


 

"Á anh Jun Phạm, sao vậy? Nhớ ai mà không tập trung lái xe, đến nổi mém tông em vậy?" - Cô sản khoái khoác vai anh cười tít mắt, giống như hai huynh đệ vậy.


 

"Em đi đâu đây? Anh có tí việc cần suy nghĩ thôi"-Anh gãy đầu giải thích.


 

"Em định qua rủ bé Yến đi ăn. Gặp anh ở đây thì cùng đi luôn nha.


 

"Em alo Yến thử xem, anh sợ Yến không rảnh."-Anh ấp úng


 

"Sao vậy? Anh với em ấy cãi nhau à?"-Cô tò mò nhìn anh


 

"Không có! Mà em gọi thử đi"- Anh giục.


 

"Okie"- Nói rồi cô mốc điện thoại ra gọi cho Hoàng Yến


 

"Yêu người nhưng em giữ cho riêng em thôi. Yêu người em ngu ngốc khóc riêng em thôi"(Nụ hôn đánh rơi- Hoàng Yến Chibi)


 

"A chị Oanh"- Giọng Yến vang lên lảnh lót sau tiếng chuông đầu tiên.


 

"Uhm chị đây! Em có rảnh không? Đi ăn nhé"- Giọng Hoàng Oanh trở nên dịu dàng trông thấy, khác hẳn cách nói chuyện với Jun Phạm khi nãy.


 

"Ơ đợi em tí" ..... "Chị bạn tớ rủ ra ngoài ăn. Đi cùng nhé" 


 

"Alo ! Yến em còn đó không?"- Cô nghe Yến đang nói chuyện với ai đó, nhưng không nghe rõ được, chỉ nghe tiếng thì thầm nên tò mò hỏi.


 

" Vâng ạ! 30p sau gặp ở quán trà sữa có đồ ăn vặt xxx đi ạ"


 

"Thôi chị qua đón cho lẹ"


 

"Dạ thôi, lát về em còn ghé đông, ghé tây nữa nên không cần đâu ạ. Mắc công phiền chị nữa. Vậy nhá chị"- Yến cúp máy nhanh chống, trong sự ngơ ngát của Hoàng Oanh "Hôm nay nó sao thế?" -Cô tự hỏi mình và cũng hỏi Jun Phạm, thế nhưng câu trả lời chỉ là sự im lặng của anh. Không nhận được câu trả lời như mong muốn cô đành im luôn xem như chưa hỏi gì. "Đi thôi, nó bảo 30phut sau gặp ở quán trà sữa ăn vặt xxx"

--------

"Này đẹp không?"-Yến mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, rồi lượn lờ trước mặt Jun và hỏi với ánh mắt mong chờ.


 

"Cũng được"-Jun đáp


 

"Gì mà cũng được? Mau cho tớ tí ý kiến đi"- Yến mè nheo


 

"Cậu đi hẹn hò à?"-Jun lên giọng như phát cáu, xong nhận ra có lẽ mình hơi quá, nên đành quơ đại một bộ đồ vào trong nhà tắm thay.


 

"Yah thái độ đó là sao hả? Tự dưng cáu à"- Yến xụ mặt ngồi tại giường, không thèm thay đồ. Jun thay xong quần áo, đi ra thấy vậy hỏi. "Không đi à"-Jun nghi ngờ


 

"Cậu mặc vậy thôi hả?" -Yến ngơ ngác


 

"Uhm! Có gì sai?"-Jun tự nhìn lại mình, quần đùi, áo thun, cho thoải mái. Jun tự cảm thấy không gì là không ổn cả, nên ngơ ngác nhìn Yến.


 

"Không sai! Jun mặc gì cũng đẹp"- Nói rồi cô cũng quơ đại một bộ phong cách gần giống vậy. Vừa đi vừa lầm bầm "Người gì không biết, khô cằn sỏi đá hứ"

"Này Chibi cậu chữi tớ à?"- Jun gọi với theo


 

"Rầm" Tiếng đóng cửa khiến Jun giật nảy mình.


 

"Mình sao vậy???" - Cô tự hỏi nhưng không có hồi đáp cho bản thân mình.

END CHƯƠNG 2
#YenJun

#benhockon

By Hoa Phan Kim8/12/2025, 10:38:08 AM6.7x views
Outdoor cooking hacks

CACTUS FLOWER-[Jun Vũ-Hoàng Yến Chibi]-[bebong069]-Chương1

CHƯƠNG 1 Trở Về


 

Hà Nội 10 NĂM TRƯỚC


 

"Jun à...! Nín đi, đừng khóc nữa! Cậu khóc trông thật xấu xí"- Cô bé thắt bím hai bên đang ngồi bên vỉa hè an ủi một bé gái tóc dài xõa ngang lưng tên Jun. Cả hai nhìn khoảng chừng 12-13 tuổi.


 

"Cậu về đi, đừng ở đây nữa. Nguy hiểm đó Chibi"-Nói rồi bé Jun lại khóc nấc lên.


 

"Này này"- Chibi hoảng loạn theo. "Đừng khóc nữa mà, ngoan nào, ngoan nào... Yến tặng cho cậu chậu hoa xương rồng này nha. Nín đi, nín đi"- Nói rồi cô bé vội vàng nhét vào tay bé Jun chậu hoa xương rồng mình đang ôm. 


 

"Cho mình làm gì? Vô dụng"- Bé Jun nhét trở lại vào tay ChiBi chậu hoa ấy rồi ngoảnh mặt đi.


 

"Đây là loài hoa mình yêu thích nhất. Cậu biết vì sao không?"- Cô bé mở to đôi mắt long lanh nhìn bé Jun, với hy vọng sẽ nhận được câu hỏi như vì sao? Hay tại sao? Thế nhưng điều khiến cô bé thất vọng là, bé Jun không hề để tâm đến sự tồn tại của em nó.


 

"Nàyyyyy... cậu hưởng ứng một tí có được không?"-Chibi cáu


 

"Khôngggggg"- Bé Jun quát "Cậu để tớ yên đi, cậu ồn ào quá rồi đó"


 

"Tớ không biết vì sao cậu lại một mình nơi đây, khi mà tất cả mọi người đều đang trong chăn ấm nệm êm? Thế nhưng tớ đã làm người tốt, thì sẽ làm tới cùng. Mau đứng lên, theo tớ về nhà"-Chibi ra lệnh như thể mình là đàn chị vậy.


 

"Cậu về một mình đi, đúng vậy, giờ này mọi người vốn đang trong chăn ấm nệm êm. Còn tớ? Còn tớ thì khônggggg. Cậu biết tại sao khôngggg?" -Bé Jun gào khóc đến đáng thương "Bởi vì kể từ hôm nay, tớ không còn gì cả, không còn gia đình, không còn bố mẹ. Bố đã không cần mẹ con mình nữa, mẹ tớ thì đau lòng đến phát điên lên rồi. Giờ tớ là trẻ mồ côi, mồ côi đó, cậu hiểu không? Tớ sẽ giống như những đứa trẻ lang thang ở ngoài kia, tứ cố vô thân. Không ai cần tớ cả Chibi à"- Bé Jun ngồi sụp xuống đất, đôi tay bé nhỏ vòng quanh đầu gối, tư thế cô độc và bất an khiến ai trông thấy điều không thể kiềm được nước mắt.


 

"Jun À!"- Chibi vòng tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy của bé Jun và khóc nức nở theo. Đôi tay bé Chibi quá nhỏ nên khó có thể ôm trọn con người bé Jun, thế nhưng em ấy vẫn cố gắng ôm cả người bé Jun vào lòng mình. Với mong muốn xoa dịu nổi đau trong lòng Jun, làm tan chảy trái tim của bé Jun bằng đôi bàn tay ấm áp của bản thân.


 

"Ngoan nào, đừng khóc nữa có tớ đây. Bọn mình là bạn thân mà, ba cậu không cần cậu, thì cứ bỏ mặc ông ấy đi. Ba mình sẽ cần cậu, sẽ xem cậu như là mình. Mẹ cậu phát điên, thì chúng mình cùng nhau chăm sóc, để mẹ cậu mau hồi phục. Gia đình tớ sẽ là gia đình cậu. Dù sao đi nữa cậu vẫn còn có mình mà"-Chibi vừa nhỏ giọng an ủi bé Jun, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô bé.

----------------

Thái Lan hiện tại

Bíp...bíp...bíp

"Đã đến giờ ra sân bay...đã đến giờ ra sân bay" Tiếng chuông đồng hồ báo thức reo vang, một cánh tay trắng mịn, đưa ra tắt chuông báo , môi nở nụ cười trong vô thức, cũng mai trong phòng không có ai. Nếu không, sẽ có người ngất xỉu bởi nụ cười tựa thiên thần của cô ấy.

"Chờ Jun nhé Chibi"- Đưa tay sờ lên tấm hình đặt trên bàn, trong hình là hai cô gái một tròn, một ốm, một tóc dài, một tóc ngắn đang cười tươi như hoa nở mùa xuân. Cô sờ sờ một tí rồi cất khung ảnh cẩn thận vào trong vali, cô làm VSCN xong xuôi mọi thứ rồi vội vàng ra sân bay quay về Việt Nam.


 

----------

Sân bay Tân Sơn Nhất TPHCM 


 

"Em đừng đi vòng vòng nữa, anh chóng mặt quá Yến à"- Chàng trai trông có vẻ mất kiên nhẫn khi chờ đợi ai đó.


 

"Là do em nôn nao chứ bộ. Anh có biết bọn em bao lâu rồi chưa gặp nhau không? 10 nămmmm là 10 năm rồi đó" Cô gái hét lên giữa sảnh chờ, với chất giọng lảnh lót như chim hoàng oanh của cô nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người.


 

"Rồi .... rồi... rồi anh biết rồi... nếu người đó là con con trai, thì anh nghỉ người đó mới là người yêu của em chứ không phải anh nữa à. Cũng mai đó là con gái"- Nói rồi anh đưa tay béo má cô.


 

" Phạmmmmm Duy Thuậnnnnnnnnn... em đã nói ra đường không được béo má em mà.. anh quên rồi hả" Cô lại hét lên và lại thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía họ, mỗi lần cô bực lên là lôi cả họ và tên của người yêu mình ra. Trong số những người nhìn về phía chỗ họ, trong đó có một cô gái vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức không từ nào diễn tả hết được nét đẹp ấy, dáng cô cao gầy, đôi mắt biết cười, đôi môi đỏ mộng và sóng mũi thon cao , cô mặc quần jean bó sát kết hợp cùng áo thun trắng trông vô cùng cá tính. Ánh mắt cô vẫn duy trì dõi theo đôi trai gái đang vui đùa phía kia. Tim chợt nhói lên một cái không hiểu nguyên nhân vì sao.

Hết chương 1

By Hoa Phan Kim8/8/2025, 11:51:22 AM620x views
Outdoor cooking hacks

GIỚI THIỆU ĐÔI DÒNG - CACTUS FLOWER-HOA XƯƠNG RỒNG

CACTUS FLOWER-HOA XƯƠNG RỒNG

 

Tác giả: Bé Bông

Thể loại: Hiện đại, ngọt ngào pha tí ngược tâm, HE

Couple chính:

Jun Vũ x Hoàng Yến ChiBi.

Nhân vật phụ:

Hoàng Oanh, Jun Phạm,...v...v và còn nữa, khi nào xuất hiện mình sẽ giới thiệu sơ lượt. 

Tình trạng: Hoàn


 

ĐÔI DÒNG TÂM TRẠNG CỦA NHÂN VẬT CHÍNH:

Cuộc đời tôi vốn dĩ bị bao trùm bởi một mảng đen tối huyền bí, nhưng nhờ có em, nhờ có một chút ánh sáng nơi tâm hồn em đã soi sáng bước chân tôi, để tôi tìm thấy lối ra cho cuộc đời mình. Tôi và em vốn dĩ là hai con người, thuộc hai thế giới khác nhau, tính cách cũng khác nhau. Tôi yêu hoa bách hợp, còn em thì yêu hoa xương rồng. Em bảo, bởi vì xương rồng rất mạnh mẽ, nó sẽ sống hết mình dù cho nó có ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt ra sao. Và em mong tôi cũng như nó, mạnh mẽ vươn lên trong mọi hoàn cảnh. Vì thế, tôi vẫn luôn không ngừng cố gắng từng ngày để mạnh mẽ đến bên em.


 

NOTE: Vì đây là fanfic nên mình hy vọng KHÔNG WAR VỚI MỌI HÌNH THỨC, fic viết vì sự yêu quý của mình dành cho đôi trẻ. Nên hy vọng mọi người chỉ đọc cho vui chứ đừng suy nghĩ gì cả nha. Bạn nào không thích có thể không đọc. Vui lòng không mang đi nơi khác khi không có sự đồng ý của mình.

By Hoa Phan Kim8/7/2025, 1:27:31 PM2.5x views
Outdoor cooking hacks

📚 Fanfic: Tôi lỡ tay gửi nhầm thư tỏ tình… cho crush của bạn thân

Chỉ một lần gửi nhầm, tôi không chỉ mất ngủ… mà còn suýt mất bạn thân. Nhưng bất ngờ thay, tôi lại có… được một điều không ngờ tới.

🎭 Nhân vật:

  • Tôi (Hà My) – học sinh lớp 12, thích viết thư thay vì nhắn tin, thích ai là phải… viết ra giấy cho tình cảm.
  • Crush (Tuấn Khang) – hotboy học giỏi, đá bóng hay, lớp bên. Không biết tôi là ai.
  • Bạn thân (Trân) – mlem mlem, xinh và cực mê Tuấn Khang. Vẫn chưa dám thổ lộ.

📝 Chương 1: Lá thư định mệnh

Tôi viết thư tỏ tình cho Tuấn Khang sau gần 1 năm “tương tư âm thầm”. Không dám gửi trực tiếp, tôi quyết định nhét vào ngăn bàn của cậu ấy sau giờ ra chơi.

Tôi lén lút, hồi hộp như đi làm gián điệp. Vừa bỏ thư xong thì… mặt tái xanh.

Ngăn bàn tôi nhét không phải bàn của Khang, mà là bàn của Trân – bạn thân tôi.

😱😱😱

Chết rồi! Trân mà đọc được… nó sẽ biết tôi cũng thích crush của nó. Còn đâu tình bạn thắm thiết từ lớp 6!

📦 Chương 2: Cơn khủng hoảng hậu gửi nhầm

Tối đó, tôi nằm lăn qua lăn lại, nhắn tin cho Trân như không có gì xảy ra:

– Hôm nay vui hông? Có ai gửi thư cho mày chưa? Haha hỏi chơi thôi 🤡

Trân seen nhưng không trả lời.

Sáng hôm sau, tôi tới lớp, định giả vờ ngất để khỏi đi học thì Trân kéo tay tôi ra ngoài hành lang:

– Mày… gửi thư cho tao hả?

Tôi nuốt nước bọt.

– Tao... tao gửi nhầm…

– Mày biết tao thích Khang mà, sao mày còn…

– Tao xin lỗi… tao định không nói luôn á… nhưng…

Trân im lặng một hồi. Rồi cười.

– Biết không? Tao nhận thư, nhìn nét chữ, biết là mày. Nhưng tao không giận. Tao biết mày đâu có cố ý.

Tôi sững người. Còn chưa kịp thở phào thì Trân nói tiếp:

– À mà… thư đó không tới tay Khang. Nhưng người khác lại đọc được.

– Ai?

– Thằng Minh lớp mình á. Ngồi mượn bàn tao học Tin hôm qua. Nó đọc xong, nói thư dễ thương, rồi hỏi: "My còn hay viết thư không?”

– …hả???

💌 Chương cuối: Người nhận… không ngờ tới

Một tuần sau, tôi nhận được một... bức thư viết tay, giấy màu xanh, nét chữ hơi nghiêng:

“Tớ biết thư đó không phải gửi cho tớ. Nhưng đọc xong, tớ lại muốn… là người được nhận.”
– Minh lớp mình.

Tôi nhìn Minh. Cậu ấy chỉ cười nhẹ rồi… quay đi.

Còn tôi? Tim đập như thể vừa mới gửi thư tỏ tình lại lần nữa. Nhưng lần này… đúng người hơn bao giờ hết.

🌟 Kết:

Gửi nhầm một lần, hóa ra không mất gì. Mà còn nhận lại điều bất ngờ… từ người mình chưa từng để ý. Có những rung động, đến khi ta không phòng bị… mới chạm vào tim.

By Admin6/18/2025, 9:24:48 PM296x views
Outdoor cooking hacks

📦 Fanfic: Ship nhầm một lần, “được” người yêu luôn

Tôi chỉ định giao nhầm cái hộp. Nhưng ai ngờ trong hộp không chỉ có bánh, mà còn… cả trái tim của tôi.

🎀 Nhân vật:

  • Tôi (An) – học sinh lớp 11, làm thêm part-time ship hàng cho tiệm bánh nhà dì.
  • Cậu ấy (Khôi) – khách quen tên lạ, lúc nào cũng nhắn "giao trước 5 giờ chiều", không thích gọi điện, chỉ nhắn tin bằng icon.

☁️ Chương 1: Giao nhầm – nhưng đúng người

Hôm đó mưa to, tôi ôm hai hộp bánh ngọt đến tòa chung cư. Một hộp là bánh kem trà xanh, một hộp là tiramisu cho khách phòng 503.

Nhưng tôi… lộn hộp.

Cậu trai mở cửa, mặc hoodie xám, mắt buồn ngủ, nhìn hộp tiramisu rồi gật gù:

– Giao đúng rồi. Cảm ơn nha.

Tối đó, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:

📦 KHÔI: “Hộp bánh hôm nay lộn vị. Nhưng ăn cũng ngon. Lần sau ship sai nữa đi.”
📦 AN: “Ủa gì kỳ vậy. Tôi giao sai mà cậu còn đòi sai tiếp á?”
📦 KHÔI: “Vì nếu không có ship sai… tôi đâu biết người giao bánh dễ thương như vậy.”

Tôi: 🤡 (hết hồn)

Chương 2: Mỗi lần giao – mỗi lần rung tim

Từ sau hôm đó, tôi luôn là người được giao bánh đến phòng 503. Lần thì bánh bông lan, lần thì bánh su kem – nhưng lúc nào cũng có tờ giấy ghi chú bên trong:

“Cậu có thích uống trà sữa không?”
“Bánh hôm nay ngon, nhưng người ship bánh hình như còn dễ thương hơn.”
“Tôi thắc mắc: cậu có bạn trai chưa? Nếu chưa thì... để dành một vị trí cho tôi nha.”

Tôi nghĩ cậu ấy chỉ giỡn. Nhưng mà giỡn kiểu gì mà tim tôi cứ đập loạn mỗi lần giao hàng...

💌 Chương cuối: Món quà không nằm trong hộp

Một ngày cuối tuần, tôi lại đến phòng 503. Cậu ấy mở cửa, nhìn tôi một lúc rồi nói:

– Hôm nay tôi có một món giao lại cho cậu.

Tôi còn chưa kịp hỏi là gì, cậu ấy giơ ra… một hộp bánh nhỏ. Trên đó ghi:

“Bên trong không có bánh. Nhưng có chút tình cảm của người hay nhận bánh."

Tôi mở ra. Trong hộp, chỉ có một tờ giấy nhỏ ghi:

“Nếu đồng ý, thì lần tới giao thêm... một cái nắm tay nhé.”

✨ Kết:

Người ta bảo tình yêu đến từ ánh mắt đầu tiên. Còn tôi, chỉ cần… giao nhầm một lần thôi là đủ. 😳🍰💓

By Admin6/18/2025, 9:22:30 PM9.3x views
Outdoor cooking hacks

🎧 Fanfic: Crush tôi là… “bạn cùng bàn trầm cảm”

Tôi ngồi cạnh một người ít nói, thích nghe nhạc buồn, suốt ngày vẽ vời… ai ngờ lại là người khiến tim tôi đập loạn.

👩 Nhân vật:

  • Tôi – Một học sinh bình thường, thuộc kiểu "năng lượng mặt trời nhưng lười học".
  • Hắn – Tên thật là Nam, biệt danh "trầm cảm bàn ba". Lúc nào cũng đeo tai nghe, viết gì đó bí ẩn vào cuốn sổ dày cộp.

🍵 Chương 1: Ngồi cạnh nhau vì… ghét nhau

Ngày đầu tiên chuyển chỗ, tôi đã phản đối kịch liệt.

– Cô ơi, con không muốn ngồi cạnh bạn Nam đâu ạ. Bạn ấy... không có nói chuyện với ai bao giờ hết!

– Chính vì vậy, cô mới chuyển con xuống cho bạn ấy cởi mở hơn.

Ờ thì... cũng hợp lý. Nhưng ngồi cạnh rồi mới thấy, đúng là Nam không phải kiểu người dễ cởi mở. Cậu ấy suốt ngày đeo tai nghe, viết cái gì đó trong quyển sổ dày như từ điển. Và khi tôi hỏi:

– Ê Nam, cậu đang viết nhật ký à?

Cậu ấy chỉ trả lời đúng 2 từ:

– Không phải.

Thế là hết chuyện. Nhiều hôm, tôi còn tự đóng vai nhà văn, nói một mình, rồi tự thấy mình câm lặng như cây ATM không có mạng.

🎨 Chương 2: Cậu ấy vẽ... tôi?

Một hôm, tôi quên vở bài tập. Loay hoay xin chép bài, tôi lén lật sổ của Nam xem thử. Tưởng là thơ trầm cảm, ai ngờ... là tranh vẽ.

Và... ngạc nhiên chưa?

Cậu ấy vẽ tôi.

Một bức tranh chì đơn giản: tôi đang chống cằm nhìn ra cửa sổ, gió thổi tung tóc, mặt ngẩn tò te. Góc dưới là dòng chữ nho nhỏ:

“Nhiều khi ồn ào… nhưng lại rất yên bình.”

Tôi ngẩng lên nhìn Nam, thì bắt gặp ánh mắt cậu ấy lần đầu tiên không lảng tránh.

– Cậu… biết tôi vẽ cậu à?

– Giờ mới biết. Nhưng mà… tôi tưởng cậu ghét tôi?

– Ừ, lúc đầu thế. Giờ thì… hơi thích rồi.

🍞 Chương cuối: Tai nghe cậu không còn bật nhạc buồn nữa

Từ hôm đó, mỗi sáng tôi không còn “solo tấu hài một mình” nữa. Cậu ấy chủ động hỏi tôi ăn sáng chưa, vẽ thêm một bức tôi cầm bánh mì, tóc rối và nụ cười méo mó.

Và tai nghe của Nam? Thay vì nhạc buồn, giờ lại bật lofi chill và... nhạc TikTok tôi gửi.

🌈 Kết:

Hóa ra người trầm lặng nhất lớp lại có thế giới nội tâm đáng yêu đến thế. Còn tôi, cứ ngỡ mình đang làm phiền… ai ngờ đang được lặng lẽ quan tâm. 🫶

By Admin6/18/2025, 9:19:27 PM5.9x views
Outdoor cooking hacks

Fanfic: Chuyện tình... không ai ngờ tới giữa lớp trưởng và "đứa chuyên đi trễ"

Ai mà ngờ... người luôn hét “Lại muộn nữa à?!” bây giờ lại là người hay nhắn tin “Em về chưa đấy? Trời mưa rồi đó.”

Nhân vật chính:

  • Minh Anh – lớp trưởng mẫu mực, lúc nào cũng mang vẻ mặt “nghiêm nghị level sếp tổng”, từng được mệnh danh là "chính quyền ngầm" của lớp.
  • Hải Đăng – học sinh chuyên đi trễ, nhưng mặt dày và vô cùng vui tính, luôn tạo drama nhỏ trong lớp chỉ bằng một nụ cười ranh mãnh.

🧃 Chương 1: Cuộc chiến buổi sáng

“Bạn Hải Đăng lại đi muộn nữa rồi cô ạ!” – giọng lớp trưởng vang lên đều đặn như tiếng chuông báo thức mỗi sáng thứ Hai.

Còn Hải Đăng? Vẫn điềm nhiên vào lớp với câu cửa miệng bất hủ:

– Tắc đường đó chị ơi, chứ ai muốn ngắm cổng trường lâu đâu.

Minh Anh lườm không thèm đáp, nhưng mỗi lần ghi tên cậu vào sổ theo dõi nề nếp, mặt lại... hơi đỏ.

Chương 3: Chiếc ô định mệnh

Một chiều mưa tầm tã, cả lớp đã về hết, chỉ còn Minh Anh lúi húi lau bảng. Bỗng dưng Hải Đăng quay lại, trên tay là chiếc ô màu xanh lá có hình... con ếch.

– Đi thôi lớp trưởng. Trời mưa thế này, ai bắt chị về một mình?

– Tôi không có ô. Cậu về trước đi.

– Biết thế nên tôi mới quay lại. Cho chị mượn vai luôn, dịch vụ kèm ô free.

Từ đó, không ai thấy Minh Anh phàn nàn chuyện Hải Đăng đi trễ nữa. Cô chỉ nhẹ nhàng hỏi:

– Hôm nay kẹt xe bao nhiêu phút thế? Để tôi trừ bớt vào thời gian phạt.

🍙 Chương cuối: Tin nhắn lúc 11 giờ đêm

Hải Đăng: "Mai đi sớm nha. Tôi mua bánh mì pate nóng giòn cho lớp trưởng đầu tiên đến lớp đấy."

Minh Anh: "Đừng nói là cậu đi sớm chỉ để lấy lòng lớp trưởng nhé?"

Hải Đăng: "Không đâu. Tôi đi sớm… để được thấy chị lườm tôi lần nữa. Đáng yêu lắm!"

✨ Kết thúc? Hay là khởi đầu?

Fanfic này không cần có đám cưới hay khung cảnh hoàng hôn đâu. Chỉ cần hai người từng... “cà khịa nhau” mỗi sáng giờ lại nhắn tin dặn dò nhau đi ngủ sớm, thế là đủ rồi.

Bởi vì tình yêu đôi khi bắt đầu từ những cuộc đối đầu nhỏ xíu, nhưng đủ làm tim mình lỡ nhịp.

🎀 Gợi ý kết bài cho blog:

Nếu bạn thích kiểu fanfic nhẹ nhàng, vui vui mà vẫn ngọt lịm như thế này, đừng quên theo dõi blog để mỗi tuần được "bón đường" thêm một lần nhé. Có thể mai sẽ là fanfic "em gái mưa và anh shipper bánh tráng trộn" đấy! 🌧️😄

By Admin6/18/2025, 9:16:35 PM676x views