DailyChill - Blog chữa lành, chia sẻ cảm hứng sống tích cực mỗi ngày

“Viết để đổi quà – Chia sẻ để chữa lành”

Outdoor cooking hacks

📚 Fanfic: Tôi lỡ tay gửi nhầm thư tỏ tình… cho crush của bạn thân

Chỉ một lần gửi nhầm, tôi không chỉ mất ngủ… mà còn suýt mất bạn thân. Nhưng bất ngờ thay, tôi lại có… được một điều không ngờ tới.

🎭 Nhân vật:

  • Tôi (Hà My) – học sinh lớp 12, thích viết thư thay vì nhắn tin, thích ai là phải… viết ra giấy cho tình cảm.
  • Crush (Tuấn Khang) – hotboy học giỏi, đá bóng hay, lớp bên. Không biết tôi là ai.
  • Bạn thân (Trân) – mlem mlem, xinh và cực mê Tuấn Khang. Vẫn chưa dám thổ lộ.

📝 Chương 1: Lá thư định mệnh

Tôi viết thư tỏ tình cho Tuấn Khang sau gần 1 năm “tương tư âm thầm”. Không dám gửi trực tiếp, tôi quyết định nhét vào ngăn bàn của cậu ấy sau giờ ra chơi.

Tôi lén lút, hồi hộp như đi làm gián điệp. Vừa bỏ thư xong thì… mặt tái xanh.

Ngăn bàn tôi nhét không phải bàn của Khang, mà là bàn của Trân – bạn thân tôi.

😱😱😱

Chết rồi! Trân mà đọc được… nó sẽ biết tôi cũng thích crush của nó. Còn đâu tình bạn thắm thiết từ lớp 6!

📦 Chương 2: Cơn khủng hoảng hậu gửi nhầm

Tối đó, tôi nằm lăn qua lăn lại, nhắn tin cho Trân như không có gì xảy ra:

– Hôm nay vui hông? Có ai gửi thư cho mày chưa? Haha hỏi chơi thôi 🤡

Trân seen nhưng không trả lời.

Sáng hôm sau, tôi tới lớp, định giả vờ ngất để khỏi đi học thì Trân kéo tay tôi ra ngoài hành lang:

– Mày… gửi thư cho tao hả?

Tôi nuốt nước bọt.

– Tao... tao gửi nhầm…

– Mày biết tao thích Khang mà, sao mày còn…

– Tao xin lỗi… tao định không nói luôn á… nhưng…

Trân im lặng một hồi. Rồi cười.

– Biết không? Tao nhận thư, nhìn nét chữ, biết là mày. Nhưng tao không giận. Tao biết mày đâu có cố ý.

Tôi sững người. Còn chưa kịp thở phào thì Trân nói tiếp:

– À mà… thư đó không tới tay Khang. Nhưng người khác lại đọc được.

– Ai?

– Thằng Minh lớp mình á. Ngồi mượn bàn tao học Tin hôm qua. Nó đọc xong, nói thư dễ thương, rồi hỏi: "My còn hay viết thư không?”

– …hả???

💌 Chương cuối: Người nhận… không ngờ tới

Một tuần sau, tôi nhận được một... bức thư viết tay, giấy màu xanh, nét chữ hơi nghiêng:

“Tớ biết thư đó không phải gửi cho tớ. Nhưng đọc xong, tớ lại muốn… là người được nhận.”
– Minh lớp mình.

Tôi nhìn Minh. Cậu ấy chỉ cười nhẹ rồi… quay đi.

Còn tôi? Tim đập như thể vừa mới gửi thư tỏ tình lại lần nữa. Nhưng lần này… đúng người hơn bao giờ hết.

🌟 Kết:

Gửi nhầm một lần, hóa ra không mất gì. Mà còn nhận lại điều bất ngờ… từ người mình chưa từng để ý. Có những rung động, đến khi ta không phòng bị… mới chạm vào tim.

By Admin6/18/2025, 9:24:48 PM3033 👍
Outdoor cooking hacks

📦 Fanfic: Ship nhầm một lần, “được” người yêu luôn

Tôi chỉ định giao nhầm cái hộp. Nhưng ai ngờ trong hộp không chỉ có bánh, mà còn… cả trái tim của tôi.

🎀 Nhân vật:

  • Tôi (An) – học sinh lớp 11, làm thêm part-time ship hàng cho tiệm bánh nhà dì.
  • Cậu ấy (Khôi) – khách quen tên lạ, lúc nào cũng nhắn "giao trước 5 giờ chiều", không thích gọi điện, chỉ nhắn tin bằng icon.

☁️ Chương 1: Giao nhầm – nhưng đúng người

Hôm đó mưa to, tôi ôm hai hộp bánh ngọt đến tòa chung cư. Một hộp là bánh kem trà xanh, một hộp là tiramisu cho khách phòng 503.

Nhưng tôi… lộn hộp.

Cậu trai mở cửa, mặc hoodie xám, mắt buồn ngủ, nhìn hộp tiramisu rồi gật gù:

– Giao đúng rồi. Cảm ơn nha.

Tối đó, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:

📦 KHÔI: “Hộp bánh hôm nay lộn vị. Nhưng ăn cũng ngon. Lần sau ship sai nữa đi.”
📦 AN: “Ủa gì kỳ vậy. Tôi giao sai mà cậu còn đòi sai tiếp á?”
📦 KHÔI: “Vì nếu không có ship sai… tôi đâu biết người giao bánh dễ thương như vậy.”

Tôi: 🤡 (hết hồn)

Chương 2: Mỗi lần giao – mỗi lần rung tim

Từ sau hôm đó, tôi luôn là người được giao bánh đến phòng 503. Lần thì bánh bông lan, lần thì bánh su kem – nhưng lúc nào cũng có tờ giấy ghi chú bên trong:

“Cậu có thích uống trà sữa không?”
“Bánh hôm nay ngon, nhưng người ship bánh hình như còn dễ thương hơn.”
“Tôi thắc mắc: cậu có bạn trai chưa? Nếu chưa thì... để dành một vị trí cho tôi nha.”

Tôi nghĩ cậu ấy chỉ giỡn. Nhưng mà giỡn kiểu gì mà tim tôi cứ đập loạn mỗi lần giao hàng...

💌 Chương cuối: Món quà không nằm trong hộp

Một ngày cuối tuần, tôi lại đến phòng 503. Cậu ấy mở cửa, nhìn tôi một lúc rồi nói:

– Hôm nay tôi có một món giao lại cho cậu.

Tôi còn chưa kịp hỏi là gì, cậu ấy giơ ra… một hộp bánh nhỏ. Trên đó ghi:

“Bên trong không có bánh. Nhưng có chút tình cảm của người hay nhận bánh."

Tôi mở ra. Trong hộp, chỉ có một tờ giấy nhỏ ghi:

“Nếu đồng ý, thì lần tới giao thêm... một cái nắm tay nhé.”

✨ Kết:

Người ta bảo tình yêu đến từ ánh mắt đầu tiên. Còn tôi, chỉ cần… giao nhầm một lần thôi là đủ. 😳🍰💓

By Admin6/18/2025, 9:22:30 PM2466 👍
Outdoor cooking hacks

🎧 Fanfic: Crush tôi là… “bạn cùng bàn trầm cảm”

Tôi ngồi cạnh một người ít nói, thích nghe nhạc buồn, suốt ngày vẽ vời… ai ngờ lại là người khiến tim tôi đập loạn.

👩 Nhân vật:

  • Tôi – Một học sinh bình thường, thuộc kiểu "năng lượng mặt trời nhưng lười học".
  • Hắn – Tên thật là Nam, biệt danh "trầm cảm bàn ba". Lúc nào cũng đeo tai nghe, viết gì đó bí ẩn vào cuốn sổ dày cộp.

🍵 Chương 1: Ngồi cạnh nhau vì… ghét nhau

Ngày đầu tiên chuyển chỗ, tôi đã phản đối kịch liệt.

– Cô ơi, con không muốn ngồi cạnh bạn Nam đâu ạ. Bạn ấy... không có nói chuyện với ai bao giờ hết!

– Chính vì vậy, cô mới chuyển con xuống cho bạn ấy cởi mở hơn.

Ờ thì... cũng hợp lý. Nhưng ngồi cạnh rồi mới thấy, đúng là Nam không phải kiểu người dễ cởi mở. Cậu ấy suốt ngày đeo tai nghe, viết cái gì đó trong quyển sổ dày như từ điển. Và khi tôi hỏi:

– Ê Nam, cậu đang viết nhật ký à?

Cậu ấy chỉ trả lời đúng 2 từ:

– Không phải.

Thế là hết chuyện. Nhiều hôm, tôi còn tự đóng vai nhà văn, nói một mình, rồi tự thấy mình câm lặng như cây ATM không có mạng.

🎨 Chương 2: Cậu ấy vẽ... tôi?

Một hôm, tôi quên vở bài tập. Loay hoay xin chép bài, tôi lén lật sổ của Nam xem thử. Tưởng là thơ trầm cảm, ai ngờ... là tranh vẽ.

Và... ngạc nhiên chưa?

Cậu ấy vẽ tôi.

Một bức tranh chì đơn giản: tôi đang chống cằm nhìn ra cửa sổ, gió thổi tung tóc, mặt ngẩn tò te. Góc dưới là dòng chữ nho nhỏ:

“Nhiều khi ồn ào… nhưng lại rất yên bình.”

Tôi ngẩng lên nhìn Nam, thì bắt gặp ánh mắt cậu ấy lần đầu tiên không lảng tránh.

– Cậu… biết tôi vẽ cậu à?

– Giờ mới biết. Nhưng mà… tôi tưởng cậu ghét tôi?

– Ừ, lúc đầu thế. Giờ thì… hơi thích rồi.

🍞 Chương cuối: Tai nghe cậu không còn bật nhạc buồn nữa

Từ hôm đó, mỗi sáng tôi không còn “solo tấu hài một mình” nữa. Cậu ấy chủ động hỏi tôi ăn sáng chưa, vẽ thêm một bức tôi cầm bánh mì, tóc rối và nụ cười méo mó.

Và tai nghe của Nam? Thay vì nhạc buồn, giờ lại bật lofi chill và... nhạc TikTok tôi gửi.

🌈 Kết:

Hóa ra người trầm lặng nhất lớp lại có thế giới nội tâm đáng yêu đến thế. Còn tôi, cứ ngỡ mình đang làm phiền… ai ngờ đang được lặng lẽ quan tâm. 🫶

By Admin6/18/2025, 9:19:27 PM234 👍
Outdoor cooking hacks

Fanfic: Chuyện tình... không ai ngờ tới giữa lớp trưởng và "đứa chuyên đi trễ"

Ai mà ngờ... người luôn hét “Lại muộn nữa à?!” bây giờ lại là người hay nhắn tin “Em về chưa đấy? Trời mưa rồi đó.”

Nhân vật chính:

  • Minh Anh – lớp trưởng mẫu mực, lúc nào cũng mang vẻ mặt “nghiêm nghị level sếp tổng”, từng được mệnh danh là "chính quyền ngầm" của lớp.
  • Hải Đăng – học sinh chuyên đi trễ, nhưng mặt dày và vô cùng vui tính, luôn tạo drama nhỏ trong lớp chỉ bằng một nụ cười ranh mãnh.

🧃 Chương 1: Cuộc chiến buổi sáng

“Bạn Hải Đăng lại đi muộn nữa rồi cô ạ!” – giọng lớp trưởng vang lên đều đặn như tiếng chuông báo thức mỗi sáng thứ Hai.

Còn Hải Đăng? Vẫn điềm nhiên vào lớp với câu cửa miệng bất hủ:

– Tắc đường đó chị ơi, chứ ai muốn ngắm cổng trường lâu đâu.

Minh Anh lườm không thèm đáp, nhưng mỗi lần ghi tên cậu vào sổ theo dõi nề nếp, mặt lại... hơi đỏ.

Chương 3: Chiếc ô định mệnh

Một chiều mưa tầm tã, cả lớp đã về hết, chỉ còn Minh Anh lúi húi lau bảng. Bỗng dưng Hải Đăng quay lại, trên tay là chiếc ô màu xanh lá có hình... con ếch.

– Đi thôi lớp trưởng. Trời mưa thế này, ai bắt chị về một mình?

– Tôi không có ô. Cậu về trước đi.

– Biết thế nên tôi mới quay lại. Cho chị mượn vai luôn, dịch vụ kèm ô free.

Từ đó, không ai thấy Minh Anh phàn nàn chuyện Hải Đăng đi trễ nữa. Cô chỉ nhẹ nhàng hỏi:

– Hôm nay kẹt xe bao nhiêu phút thế? Để tôi trừ bớt vào thời gian phạt.

🍙 Chương cuối: Tin nhắn lúc 11 giờ đêm

Hải Đăng: "Mai đi sớm nha. Tôi mua bánh mì pate nóng giòn cho lớp trưởng đầu tiên đến lớp đấy."

Minh Anh: "Đừng nói là cậu đi sớm chỉ để lấy lòng lớp trưởng nhé?"

Hải Đăng: "Không đâu. Tôi đi sớm… để được thấy chị lườm tôi lần nữa. Đáng yêu lắm!"

✨ Kết thúc? Hay là khởi đầu?

Fanfic này không cần có đám cưới hay khung cảnh hoàng hôn đâu. Chỉ cần hai người từng... “cà khịa nhau” mỗi sáng giờ lại nhắn tin dặn dò nhau đi ngủ sớm, thế là đủ rồi.

Bởi vì tình yêu đôi khi bắt đầu từ những cuộc đối đầu nhỏ xíu, nhưng đủ làm tim mình lỡ nhịp.

🎀 Gợi ý kết bài cho blog:

Nếu bạn thích kiểu fanfic nhẹ nhàng, vui vui mà vẫn ngọt lịm như thế này, đừng quên theo dõi blog để mỗi tuần được "bón đường" thêm một lần nhé. Có thể mai sẽ là fanfic "em gái mưa và anh shipper bánh tráng trộn" đấy! 🌧️😄

By Admin6/18/2025, 9:16:35 PM755 👍