Mình biết tới cuốn sách này trong một buổi chiều lười biếng kinh khủng. Định nằm lướt điện thoại chơi vài phút rồi ngủ một giấc tới tối, nhưng chẳng hiểu sao lại nhấn vào link bán sách và… "ơ, cái tựa nghe có gì đó đâm thẳng vô lòng tự ái ghê ta?"
“Khi bạn đang mơ thì người khác đang nỗ lực” – nghe như một cái tát nhẹ vào mặt nhưng bằng… trang sách.
Sách ngắn, dễ đọc, kiểu “cắn vài trang là xong một ý”, nhưng mỗi trang lại khiến mình có cảm giác như đang bị ai đó ngồi cạnh thì thầm:
“Thôi đừng than nữa, dậy làm đi, người ta đang cày rồi kìa.”
Tác giả không dùng mấy từ to tát như “khởi nghiệp”, “bứt phá”, “cách mạng bản thân” gì đâu. Mà là những mẫu chuyện đời thường, mấy cái tâm lý lười biếng, trì hoãn, so đo... mà ai cũng từng có. Đọc mà thấy: "Ủa, mình nè!"
Không phải lý thuyết gì cao siêu, mà là cái cách sách nhắc khéo mình bằng những câu rất đời:
Kiểu như không trách móc nặng nề, mà cứ nhẹ nhàng nhắc hoài… nhắc đến lúc mình không chịu được nữa, phải làm gì đó cho đỡ… tội lỗi.
Cũng không hẳn. Mình thấy đây giống như một người bạn thẳng tính nhưng tốt bụng. Kiểu người mà bạn than “Tui chán quá”, thì người ta không dỗ, mà bảo:
“Chán thì làm gì đó đi. Chờ gì nữa?”
Sách không hô hào thành công kiểu hào nhoáng. Nó chỉ nói về những người bình thường nhưng không ngừng cố gắng, và điều đó khiến mình thấy: “Ờ, vậy thì mình cũng làm được mà?”
Đọc xong, mình không biến thành siêu nhân. Nhưng ít ra hôm đó mình xếp điện thoại lại, mở laptop ra làm việc một chút.
Và một chút mỗi ngày… thì biết đâu lại hơn cả những giấc mơ đẹp mà ta chưa dám bắt đầu.