Chương 4: Ai cong cũng bảo mình thẳng cả !
Tại quán karaoke
"Cho em trước 1 kết bia heniken"- Vừa bước vào Yến đã gọi ngay cả kết, khiến mọi người ngơ ngác, kể cả phục vụ.
"Cứ theo chibi đi"-Jun ra hiệu cho anh chàng phục vụ điển trai, hãy làm theo yêu cầu của cô ấy. Bởi ai cũng chiều cô ấy cả.
"Dạ! Mình cần thêm gì không?"-Anh chàng phục vụ ân cần hỏi.
"Gọi sau nha"-Jun vẫy tay tỏ ý mình không cần gì thêm.
"Yến uống ít thôi nha em"-Jun Phạm quan tâm nhắc nhở. Lần này anh được đặt cách ngồi gần người yêu, chứ không như lúc chiều ngồi cách xa. Yến cũng mặc cho anh choàng tay ra phía sau mình và để hờ trên vai cô. Hành động đơn giản ấy, với những người yêu nhau họ vẫn thường hay làm, đối với mọi người xung quanh cảm thấy nó thật đẹp, nhưng vào mắt Jun Vũ thì thật chướng mắt. Cô nhắm mắt làm ngơ, giả vờ nhìn màn hình karaoke nghe chị Oanh hát, phục vụ mang bia vào, bắt đầu khui cho mọi người. Jun Vũ nâng ly uống liên tục và Yến cũng thế.
"1.2.3. Zooooo..." Giọng Yến rõ to " Chúc mừng cậu trờ về, có biết tớ nhớ cậu lắm không hả?"- Mới uống được tí, mà giọng Yến đã nhựa nhựa, có vẻ say thật rồi.
"Uhm biết rồi, cạn nào"-Jun cũng nương theo Yến.
Mọi người cứ thế uống liên tục, Jun cũng bắt đầu cởi mở hơn, nói chuyện với chị Oanh nhiều hơn, chỉ có đối với Jun Phạm là không thể nói nhiều được. Có thể do anh ấy là người yêu của Chibi, nên cô có ác cảm ngay từ đầu. Đêm cũng đã khuya, mọi người cũng bắt đầu thấm mệt, không ai cho Yến uống nhiều, nên thay phiên nhau giật ly của cô nàng, khiến cô phát cáu.
"Muốn xả giận cũng không cho nữa"- Cô bắt đầu mè nheo
"Ai làm em giận, nói anh nghe nào?"-Jun Phạm nâng đầu Yến, dựa vào vai anh cho thoải mái, một loạt hành động này của anh, khiến Jun Vũ càng chán ghét hơn, cô muốn bước ngay lại và bế thóc Yến về nhà, giam cầm trong đó, không cho ra đường nữa, gieo đào lung tung. Thế nhưng cô nghỉ lại, hành động đó thật điên rồ, khi cô chỉ là bạn thân. Người kia mới là người yêu của Chibi . Đang khó chịu, bỗng cô nghe chị Oanh hỏi một câu khiến cô ngạc nhiên.
"Em cong phải không?"-Oanh có vẻ hơi say, nên cũng can đảm hơn, để hỏi Jun trắng trợn như thế.
"Không"-Jun Vũ trả lời dứt khoát.
"Thế nhưng"
"Chỉ với Yến thôi"-Jun cắt ngang lời của chị Oanh, sau đó lại nâng ly uống một cách mất kiểm soát. Oanh nhìn cô tỏ vẻ bất lực. Cô thầm nghỉ "Có ai cong mà nhận mình cong đâu, ai cũng bảo mình thẳng cả đấy thôi"
"Khuya rồi, mình về thôi" Nói rồi cô tiến về phía Yến đang dựa sát vào vai Jun Phạm, Jun cố gắng điều chỉnh cảm xúc, điều chỉnh cơn giận dữ đến mức thấp nhất, bề ngoài trông Jun đang rất điềm tĩnh. Thế nhưng, chỉ có cô mới biết ,lòng mình đang phát hỏa bao nhiêu. "Yến về thôi. Ba đang đợi"
"Anh đưa hai đứa về, Yến say rồi. Để anh bế em ấy xuống" -Jun Phạm vừa định bế Yến lên, thì bị Jun Vũ ngăn lại. Có trời mới biết hiện giờ cô muốn phát hỏa biết bao nhiêu, làm sao cô còn có thể để anh chạm vào người Chibi, để anh bế cô ấy được.
"E còn tỉnh, để e cõng Chibi xuống, phiền chị Oanh đỡ Chibi lên vai hộ em với" - Vừa dứt lời Jun Vũ liền khom người xuống, dưới sự giúp đỡ của Hoàng Oanh cô dễ dàng cõng Yến trên lưng. Trước khi rời đi, cô không quên trao cho Jun Phạm một ánh nhìn, chứa đầy mùi thuốc súng.
"Oanh ơi! Thuận có cảm giác mình sắp bị bỏ rơi" Sau khi Jun Vũ cõng Yến rời đi, anh liền ngơ ngát phát ra 1 câu như thế, rồi lặng lẽ bước đi. Hôm nay anh cũng cảm thấy mệt mỏi, Yến của anh trở nên lạ thường, cô gái mang tên Vũ Phương Anh cũng lạ thường. Anh hy vọng do bản thân nghĩ quá nhiều, và giữa họ chỉ có tình bạn đơn thuần mà thôi, nhưng sao lòng anh lại cứ lo lắng bất an.
-------
"Ding...dong"
"Ra ngay nè"- Giọng Ba Yến vang vọng sau cánh cửa.
"Hai đứa về rồi à? Yến sao thế? Dám uống bia à?"- Ba Yến tỏ vẻ khó chịu.
"Dạ vâng! Cậu ấy vui quá nên uống hơi nhiều"- Jun giải thích thay Yến.
"Để ba dìu nó, con vào lau người thay đồ đi, kẻo bệnh. Còn nữa, trong người đang có cồn, nhớ đừng tắm " -Ba Yến ân cần dặn dò Jun Vũ, với ông từ lâu đã xem Jun như con gái thứ hai của chính mình. Ngày còn bé, khi cô sang nhà chơi cũng vậy và bây giờ, tình thương ông dành cho cô luôn có thừa, chỉ sau Yến một chút thôi. Jun cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Ba Yến, sống mũi cô chợt cay xè. Lâu lắm rồi, cô mới lại có cảm giác mình bé nhỏ như thế, cô thầm cảm ơn thượng đế, đã lấy đi của cô một gia đình không trọn vẹn, rồi lại ban tặng cho cô một gia đình trọn vẹn hơn thế nữa .
"Dạ vâng ạ"-Jun nghẹn ngào đáp, rồi giúp Ba Yến đỡ nàng lên phòng. Giúp Yến thay đồ xong xuôi cô mới soạn đồ để tắm.
------------
"Cốc ... cốc...cốc" Tiếng gõ cửa chợt vang lên
"Jun ơi ! Con ngủ chưa?"- Giọng ba Yến từ tốn vang lên.
"Tạch" Jun mở cửa ra "Dạ chưa ba"-Jun lễ phép đáp, trong giọng nói chứa đầy sự dịu dàng, chứ không hề lạnh lùng khi nói chuyện với người lạ.
"Con mệt không? Ba chỉ muốn nói chuyện với con một tí thôi. Con vừa về, là đã bị Yến lôi đi rồi. Ông già này, chưa có dịp quan tâm con gái gì cả"- Ông cười hiền lành bảo.
"Dạ con không mệt lắm. Ba xuống nhà, con xuống ngay ạ" -Jun vội vàng chạy vào, lấy áo khoác mặc lên người, rồi chạy xuống phòng khách gặp ông.
"Lại đây, ngồi cạnh ba"- Ông vỗ vỗ vị trí kế bên. Jun ngoan ngoãn bước lại ngồi xuống vị trí gần ông.
"Nói ba nghe. Thời gian qua con có tốt không?"- Jun nhìn vào mắt ông, nhìn vào gương mặt hiền hòa ấy, đây vẫn là gương mặt nhân từ của 10 năm trước. Chỉ khác là giờ đây, gương mặt ấy đã có thêm nhiều nếp nhăn một chút thôi. Như cái ngày định mệnh, khi gia đình cô tan nát, khi cô bất lực, đứng nhìn bố mình quay lưng rời đi, bất lực khi, bên nội xua đuổi mẹ con cô, bất lực khi nhìn mẹ mình phát điên. Tất cả khiến cô như ngã quỵ. Thế nhưng giây phút tưởng chừng như gục ngã ấy, cô lại được thượng đế ban một tình yêu vô bờ của Yến và Ba Yến. Chính tình yêu của họ, đã kéo cô ra khỏi bóng tối của cuộc đời. Và giờ đây cô chỉ muốn sống cho hiện tại, bước đi vì tương lai và bỏ mặc quá khứ đau buồn kia. Không nghỉ đến, chắc có lẽ cô đã quên. Thế nhưng, vừa nhớ đến đã khiến cô không khỏi đau lòng và tủi thân, nước mắt lại cứ tuôn như mưa, khiến ba Yến hốt hoảng.
"Ngoan nào...ngoan nào, không nhắc nữa, cũng không nhớ nữa. Ba xin lỗi con gái"- Ông vừa ôm lấy cô dịu dàng an ủi, vừa vuốt nhẹ mái tóc của cô, hành động đó của ông không khiến Jun nín khóc mà càng khiến cô khóc nhiều hơn, khóc vì hạnh phúc, khóc vì cô biết trên thế gian này ít ra còn có người cần cô, đó là Yến và Ba Yến, còn có Ba hai và má hai nữa.
"Ba! Con ổn mà, con chỉ yếu lòng một tí thôi. Thời gian qua, con sống rất tốt. Ba hai và Má hai đều rất thương con. Có đôi lúc nhớ Ba và Chibi quá thì con chui vào một gốc ngồi khóc, khóc xong rồi lại tự nhủ phải mạnh mẽ lên. Phải kiên cường, như một cây xương rồng sống giữa sa mạc khô cằn, không gục ngã, dù cho thời tiết có khắc nghiệt ra sao. Có khi ba hai thấy con cứ lặng lẽ trốn trong gốc khóc hoài, họ định cùng con quay về Việt Nam thăm hai người, nhưng con không chịu. Bởi vì nơi này, khiến con rất đau lòng."-Jun Vũ rời khỏi vòng ôm của Ba Yến, cô đã thôi không khóc nữa.
"Hai đứa nó không về cùng con sao?"- Ông hỏi
"Dạ không ạ! Do bận kinh doanh quán trà sữa bên đó, nên tạm thời họ chưa về được. Họ nhờ con nhắn với ba như thế này nè" Jun lấy giọng, để giả giọng cho thật giống em trai của Ba Yến
"Anh hai! Em gửi con gái về cho anh đó, không được giành con gái với em. Em chỉ có một đứa là Vũ Phương Anh thôi, vợ em không chịu sinh em bé, vợ bảo có con gái lớn rồi, sinh nữa người ta cười cho nát mặt. Vì thế, anh không được tham, bởi vì bé Yến cũng rất dễ thương. Nếu anh còn giành con gái của em, thì vợ chồng em sẽ cướp bé Yến của anh, anh chọn đi" -Xong đoạn giả giọng Jun cười giòn tan. Nụ cười phát ra từ tận đáy lòng cô. Cô rất cảm ơn cuộc sống này, dù khiếm khuyết tình thương từ người thân. Nhưng bù lại giờ đây cô cũng có tất cả rồi.
"Hứ... chắc dễ dành con gái của tui, giỏi thì về đây mà giành nè. Không khéo bé Jun nó theo Yến nhà tui luôn, là tui có hai đứa con gái à. Ủa mà bé Jun cũng là con gái tui mà sao phải giành?"- Người ta nói giận quá mất khôn, ông tức vì em trai mình bảo ông giành con gái với nó, thế là ông tuôn xói xả mà chả biết mình đã nói những gì. Thế nhưng Jun rất nhanh bắt được mấu chốt của câu nói "Không khéo bé Jun nó theo bé Yến thì ông được lời"
"Ba ơi ngủ sớm thôi. Khi nào họ về đây rồi con sẽ theo phe ba"-Jun dìu ông đứng dậy lên phòng. Sau đó, cô cũng quay trở lại phòng của Yến. Đưa tay mở cửa nhè nhẹ, sợ đánh thức ai đó nên cô chỉ bước đi bằng mũi chân. Leo lên giường cẩn thận đắp chăn cho cả hai, cô quay lưng về phía Yến, cô sợ nếu mình quay mặt về phía Yến, thì bản thân sẽ không thể kìm lòng được mà tát cho cô ấy một phát, vì tội không biết uống bia mà dám uống. Lại còn tựa đầu vào vai con trai và để cho con trai khoác vai nữa. Ôm một bụng tức tói Jun từ từ thiếp đi. Hôm nay cô ngủ đặc biệt sâu, chắc là vì được kề bên ai đó. Cô còn mơ một giấc mơ đẹp nữa, trong mơ cô thấy mình được ai đó trao một cái ôm ấm áp từ phía sau.
END