Ai mà ngờ... người luôn hét “Lại muộn nữa à?!” bây giờ lại là người hay nhắn tin “Em về chưa đấy? Trời mưa rồi đó.”
“Bạn Hải Đăng lại đi muộn nữa rồi cô ạ!” – giọng lớp trưởng vang lên đều đặn như tiếng chuông báo thức mỗi sáng thứ Hai.
Còn Hải Đăng? Vẫn điềm nhiên vào lớp với câu cửa miệng bất hủ:
– Tắc đường đó chị ơi, chứ ai muốn ngắm cổng trường lâu đâu.
Minh Anh lườm không thèm đáp, nhưng mỗi lần ghi tên cậu vào sổ theo dõi nề nếp, mặt lại... hơi đỏ.
Một chiều mưa tầm tã, cả lớp đã về hết, chỉ còn Minh Anh lúi húi lau bảng. Bỗng dưng Hải Đăng quay lại, trên tay là chiếc ô màu xanh lá có hình... con ếch.
– Đi thôi lớp trưởng. Trời mưa thế này, ai bắt chị về một mình?
– Tôi không có ô. Cậu về trước đi.
– Biết thế nên tôi mới quay lại. Cho chị mượn vai luôn, dịch vụ kèm ô free.
Từ đó, không ai thấy Minh Anh phàn nàn chuyện Hải Đăng đi trễ nữa. Cô chỉ nhẹ nhàng hỏi:
– Hôm nay kẹt xe bao nhiêu phút thế? Để tôi trừ bớt vào thời gian phạt.
Hải Đăng: "Mai đi sớm nha. Tôi mua bánh mì pate nóng giòn cho lớp trưởng đầu tiên đến lớp đấy."
Minh Anh: "Đừng nói là cậu đi sớm chỉ để lấy lòng lớp trưởng nhé?"
Hải Đăng: "Không đâu. Tôi đi sớm… để được thấy chị lườm tôi lần nữa. Đáng yêu lắm!"
Fanfic này không cần có đám cưới hay khung cảnh hoàng hôn đâu. Chỉ cần hai người từng... “cà khịa nhau” mỗi sáng giờ lại nhắn tin dặn dò nhau đi ngủ sớm, thế là đủ rồi.
Bởi vì tình yêu đôi khi bắt đầu từ những cuộc đối đầu nhỏ xíu, nhưng đủ làm tim mình lỡ nhịp.
Nếu bạn thích kiểu fanfic nhẹ nhàng, vui vui mà vẫn ngọt lịm như thế này, đừng quên theo dõi blog để mỗi tuần được "bón đường" thêm một lần nhé. Có thể mai sẽ là fanfic "em gái mưa và anh shipper bánh tráng trộn" đấy! 🌧️😄