Tôi ngồi cạnh một người ít nói, thích nghe nhạc buồn, suốt ngày vẽ vời… ai ngờ lại là người khiến tim tôi đập loạn.
Ngày đầu tiên chuyển chỗ, tôi đã phản đối kịch liệt.
– Cô ơi, con không muốn ngồi cạnh bạn Nam đâu ạ. Bạn ấy... không có nói chuyện với ai bao giờ hết!
– Chính vì vậy, cô mới chuyển con xuống cho bạn ấy cởi mở hơn.
Ờ thì... cũng hợp lý. Nhưng ngồi cạnh rồi mới thấy, đúng là Nam không phải kiểu người dễ cởi mở. Cậu ấy suốt ngày đeo tai nghe, viết cái gì đó trong quyển sổ dày như từ điển. Và khi tôi hỏi:
– Ê Nam, cậu đang viết nhật ký à?
Cậu ấy chỉ trả lời đúng 2 từ:
– Không phải.
Thế là hết chuyện. Nhiều hôm, tôi còn tự đóng vai nhà văn, nói một mình, rồi tự thấy mình câm lặng như cây ATM không có mạng.
Một hôm, tôi quên vở bài tập. Loay hoay xin chép bài, tôi lén lật sổ của Nam xem thử. Tưởng là thơ trầm cảm, ai ngờ... là tranh vẽ.
Và... ngạc nhiên chưa?
Cậu ấy vẽ tôi.
Một bức tranh chì đơn giản: tôi đang chống cằm nhìn ra cửa sổ, gió thổi tung tóc, mặt ngẩn tò te. Góc dưới là dòng chữ nho nhỏ:
“Nhiều khi ồn ào… nhưng lại rất yên bình.”
Tôi ngẩng lên nhìn Nam, thì bắt gặp ánh mắt cậu ấy lần đầu tiên không lảng tránh.
– Cậu… biết tôi vẽ cậu à?
– Giờ mới biết. Nhưng mà… tôi tưởng cậu ghét tôi?
– Ừ, lúc đầu thế. Giờ thì… hơi thích rồi.
Từ hôm đó, mỗi sáng tôi không còn “solo tấu hài một mình” nữa. Cậu ấy chủ động hỏi tôi ăn sáng chưa, vẽ thêm một bức tôi cầm bánh mì, tóc rối và nụ cười méo mó.
Và tai nghe của Nam? Thay vì nhạc buồn, giờ lại bật lofi chill và... nhạc TikTok tôi gửi.
Hóa ra người trầm lặng nhất lớp lại có thế giới nội tâm đáng yêu đến thế. Còn tôi, cứ ngỡ mình đang làm phiền… ai ngờ đang được lặng lẽ quan tâm. 🫶