Cuộc sống không phải lúc nào cũng rực rỡ như ánh nắng. Cũng có những ngày trời xám, lòng người cũng vậy. Và điều chúng ta cần… chỉ là một hơi thở chậm, một buổi chiều không vội vàng, và một nụ cười – dù là mỏng nhẹ nhất.
Sẽ có lúc bạn thấy bản thân… lười đến kỳ lạ.
Không muốn nhắn tin. Không muốn mở email. Không muốn chạy theo những mục tiêu đã từng làm bạn hào hứng.
Bạn không lười biếng. Bạn chỉ đang mỏi. Mỏi vì đã gồng mình quá lâu trong thế giới đòi hỏi bạn luôn phải “ổn”.
Thế nên… đừng tự trách mình.
Bạn được quyền dừng lại một chút.
Bạn được quyền thấy mỏi.
Có những nỗi buồn… không có tên.
Chỉ là sáng thức dậy, thấy lòng trống rỗng. Nhìn ra cửa sổ, thấy nắng cũng không đủ làm mình vui lên.
Đừng vội vã tìm lời giải thích.
Cảm xúc cũng giống như thời tiết. Không thể nắng mãi, cũng không thể mưa mãi. Quan trọng là, bạn vẫn đang thở, vẫn đang tồn tại, và vẫn còn cơ hội cho một ngày khác tốt hơn.
Không cần phải làm gì to tát. Đôi khi, sống chậm lại chính là cách yêu thương bản thân nhiều nhất.
Hãy đọc chậm lại câu này:
“Mọi thứ rồi sẽ ổn. Không phải ngay bây giờ. Nhưng chắc chắn, một lúc nào đó.”
Không ai yêu bạn bằng chính bạn. Hãy dịu dàng với bản thân, như cách bạn đã từng an ủi người khác.
Thế giới đã đủ nhanh rồi. Nếu bạn mệt, hãy dừng lại một chút – và đừng lo. Chỉ cần bạn vẫn bước tiếp, dù chậm đến đâu, bạn vẫn đang tiến về phía bình yên.