Đôi khi, chỉ cần một khoảng lặng nhỏ thôi, ta mới nghe được tiếng lòng mình mỏi mệt đến nhường nào.
Từ bé, ta được dạy rằng:
Và rồi, ta dần tin rằng mình phải giỏi, phải ổn, phải kiên cường – dù trong lòng chỉ muốn ngồi xuống và bật khóc.
Nhưng bạn biết không?
Chúng ta không cần phải gồng mình suốt đời.
Nếu hôm nay bạn thấy mình không đủ năng lượng để vui vẻ, không sao cả.
Nếu bạn không muốn cố gắng, cũng chẳng sao.
Nếu bạn chẳng biết phải làm gì tiếp theo… bạn có thể dừng lại một chút.
Không phải lúc nào cũng cần hướng về phía trước.
Thỉnh thoảng, một bước lùi lại cũng là một cách để tiến xa hơn.
Thế giới này đủ người giỏi rồi.
Bạn không cần phải giống ai cả.
Bạn chỉ cần là chính bạn – với những vụng về, những vết nứt, những nỗi đau chưa gọi thành tên.
Chúng cũng là một phần của bạn. Và chúng xứng đáng được yêu thương.
Không phải vì bạn phải mạnh mẽ, mà vì bạn đã chọn nhẹ nhàng với chính mình.
Bạn cho phép bản thân nghỉ ngơi.
Bạn chọn lắng nghe, thay vì ép mình tiếp tục chạy.
Bạn chữa lành không phải bằng cách gồng lên – mà bằng cách ôm lấy chính mình thật khẽ.
Thế giới có thể xoay vần, nhưng bạn vẫn có thể chọn… sống chậm lại một chút, để giữ bình yên cho trái tim mình.
Không cần phải tỏ ra ổn. Chỉ cần bạn còn yêu mình, nhẹ nhàng từng chút – là đủ rồi.