Giữa những chuyến tàu vội vã của cuộc sống, ai rồi cũng cần một trạm dừng. Không để quay đầu, không để từ bỏ… mà để thở. Để lặng yên. Để chạm lại vào những điều mình từng bỏ quên.
Chúng ta đều giống nhau – đang di chuyển, đang cố gắng, đang chạy theo điều gì đó. Mỗi ngày trôi qua như một chuyến tàu:
Và khi ga nào cũng đông, khi cảm xúc chất chồng mà chẳng ai hay, ta bắt đầu kiệt sức.
Không muốn giải thích.
Không muốn gồng lên.
Không muốn phải “tích cực” như mọi người mong đợi.
Chỉ muốn một nơi, nơi không cần mạnh mẽ, không cần giả vờ ổn.
Một trạm dừng cảm xúc, nơi ta có thể thở ra một hơi thật dài và nói với bản thân:
“Mình mệt rồi, nghỉ chút nha…”
Đó có thể là:
Ta không cần một điểm đến rõ ràng. Đôi khi, chỉ cần một khoảng dừng để cảm được nhịp đập trái tim mình vẫn đang rất thật.
Bạn không cần phải ổn.
Không cần phải tích cực 24/7.
Không cần phải "mạnh mẽ hơn người khác".
Bạn chỉ cần là một con người – biết buồn, biết mỏi, biết loay hoay… nhưng vẫn đang sống.
“Trạm dừng cảm xúc” không phải là nơi để bạn ở mãi. Nhưng đó là nơi để bạn nhớ rằng, đi chậm lại một chút cũng chẳng sao. Chỉ cần bạn không quên… tiếp tục hành trình, bằng nhịp điệu dịu dàng của chính mình.”