Có những ngày, lòng mình lười biếng y chang đám mây kia – cứ thảnh thơi lửng lơ giữa trời, chẳng vội, chẳng màng deadline nào hết trơn. Mây không họp hành, không cần check-in đúng giờ, không ai bắt nó phải productive 200% cả tuần. Vậy mà nhìn mây, ta lại thấy… học được khối thứ.
Mây trôi. Nhẹ nhàng. Từng cụm bông gòn của trời xanh, bay đâu thì bay, miễn là không ngược lòng gió. Có lúc mây quấn quýt nhau như đôi bạn thân mặc áo bông đi picnic. Có hôm lại lẻ loi đơn độc, như đang thất tình mà vẫn cố tỏ ra… chill.
Nó đâu có khư khư giữ hình dáng cũ, gió đẩy thì đi, nắng tới thì tan, mưa đến thì hóa nước. Nó không sợ thay đổi – ngược lại, nó còn sống động nhờ thay đổi. Lắm lúc mình nghĩ, giá mà mình cũng "mây" được một chút. Bớt cố chấp, bớt giữ khư khư những điều cũ mèm.
Mây không tự bay. Mây nhờ gió. Nhưng mây không mất mình trong gió. Gió mạnh thì chạy nhanh, gió nhẹ thì thong thả. Dù thế nào, mây cũng vẫn là mây – nhẹ tênh, không áp lực. Trong cái lệ thuộc đó, nó lại khiến người ta phải ngước nhìn.
Đừng nghĩ mây chỉ để đẹp. Mây giữ nước. Mây báo mưa. Mây đôi khi làm nền để hoàng hôn bung lụa, hoặc làm khung cảnh cho cơn giông ầm ầm kéo tới. Mây có vai trò riêng, nhưng chưa bao giờ… lên mạng than vãn.
Không cần lúc nào cũng rực rỡ như mặt trời. Chỉ cần đủ nhẹ nhàng để không đè nặng ai. Đủ dịu dàng để ai nhìn lên cũng thấy dễ chịu. Và đủ linh hoạt để biến hóa theo thời tiết của cuộc đời.
Nếu một ngày bạn thấy lòng mình rối ren như bầu trời tháng 7 – đừng cố gắng kiểm soát mọi đám mây trong đầu. Hãy cứ để nó trôi. Nhẹ nhàng. Rồi bạn sẽ thấy, sau tất cả, trời lại xanh.