Có bao giờ bạn thấy một chiếc lá lìa cành mà… bật khóc chưa?
Không.
Lá rơi, nhẹ như không. Gió đùa một chút, cành buông một chút, là lá rời đi – không níu kéo, không drama. Mà cũng chẳng ai trách ai. Cây không buồn, lá không oán. Tất cả cứ thế mà… trôi theo đúng lịch trình của tự nhiên.
Không phải vì cành không thương. Mà là vì mùa đã thay. Đôi khi trong đời, ta cũng phải rời đi – không vì ghét, mà vì thương đủ rồi. Giống như chiếc lá kia, biết mình đã vàng, không còn xanh tươi nữa, thì cũng không cố gồng gánh để giữ mình lại.
Nó biết mình nhẹ, biết gió mạnh – vậy thì bay. Không kháng cự, không quằn quại. Nó chọn rơi đẹp. Bay một vòng duyên dáng, đáp nhẹ xuống đất, trở thành phân xanh nuôi cây tiếp. Chứ không nằm vật vã rồi trách đời bạc bẽo.
Sau lá là chồi. Sau chia tay là bắt đầu. Cây không chết vì thiếu vài chiếc lá. Và con người, đôi khi cũng cần học cách chấp nhận những mất mát nho nhỏ để có chỗ cho cái mới mọc lên.
Thì cứ rơi đi. Nhẹ nhàng như chiếc lá đầu thu. Không phải ai rơi cũng là kẻ thua cuộc. Đôi khi, rơi đúng lúc – mới là điều tử tế nhất mình có thể làm cho chính mình và cho người ở lại.
Hôm nay, nếu bạn tình cờ thấy một chiếc lá rơi – hãy mỉm cười. Vì biết đâu, vũ trụ đang dạy bạn một bài học nhẹ nhàng, bằng ngôn ngữ của gió và cây.