Có những ngày ta lên đồ xinh xắn, tóc tai gọn gàng, mood đang lên như biểu đồ chứng khoán… thì trời bỗng đổ mưa.
Không một lời báo trước.
Không một sự xin lỗi.
Và không một chiếc ô trong tầm tay.
Nhưng nắng có trách mưa không?
Không. Mỗi người một nhiệm vụ. Nắng chỉ làm việc của mình – là ấm áp. Mưa cũng vậy – là làm dịu. Không ai cản ai. Không ai phật lòng ai. Trời đất bao la, không vì một cơn mưa mà lộn xộn.
Thời tiết là một. Cảm xúc của người khác cũng là một. Mình không thể bắt ai đó phải yêu mình, vui vì mình, ở lại vì mình – cũng như chẳng ai có thể ngăn một cơn mưa khi nó đã quyết định rơi.
Ta chỉ có thể mang theo dù. Hoặc nhảy nhót một trận giữa cơn mưa rồi về thay đồ.
Không có chuyện mưa là hết nắng. Mưa chỉ che nắng tạm thời. Sau cơn rào, nắng lại về, đôi khi còn kéo theo cầu vồng nữa cơ. Cuộc sống cũng vậy – những chuyện buồn chỉ là tạm thời, không phải là kết luận cuối cùng.
Mệt thì tắt nắng. Nhường mưa lên tiếng. Trời không bị stress vì không hoàn hảo. Vậy thì sao mình cứ ép bản thân phải tươi rói suốt ngày? Đôi khi, cho mình "mưa" một chút, lại hay.
Làm hết sức mình, rồi buông. Không trách mưa, không buồn vì mây. Cứ rực rỡ theo cách của mình, và biết tạm lui khi cần. Nắng đâu cần phải là trung tâm vũ trụ – chỉ cần là chính nó thôi, cũng đủ sưởi ấm lòng người rồi.