Không ai hỏi tôi dạo này thế nào.
Không có inbox “bạn khỏe không?”, không có ai tag tên tôi dưới mấy status “nếu ai đang buồn thì inbox tớ nha”.
Và tôi cũng… không sao cả.
Thật đấy. Tôi vẫn ổn.
Không cần ai phải biết. Không cần ai phải xác nhận.
Tôi không vui 100%, nhưng không buồn đến 90%. Tôi không có thành tích gì lớn, nhưng tôi vẫn dậy sớm, ăn sáng đàng hoàng, và biết ơn vì hôm nay trời trong.
Tôi không phải nhân vật chính của ai đó, nhưng tôi là người viết kịch bản cho chính ngày của mình.
Tôi không share bài buồn, nhưng tôi vẫn hay nghe lại playlist cũ, nơi bài số 3 luôn khiến tôi lặng đi vài nhịp.
Tôi không tâm sự với ai, nhưng tôi có một cuốn sổ – nơi tôi trút hết những câu không ai hỏi và chẳng ai cần hiểu.
Và như vậy là đủ.
Bạn thôi không để ý ai like story, không chờ ai rep tin nhắn “...” của mình. Bạn làm việc, ăn uống, đọc sách, dọn nhà… như thể bạn là người bạn tốt nhất của chính mình.
Và đúng vậy.
Bạn chính là người bạn tốt nhất mà bạn sẽ có – nếu bạn biết cách ở bên chính mình.
Người ta hay khoe nỗi buồn, vì đó là lúc họ cần được ôm. Nhưng đôi khi, có những người… chẳng cần gì cả. Không phải vì họ mạnh mẽ hơn – mà vì họ đã tập được cách tự ủ ấm mình.
Nếu bạn cũng đang trong giai đoạn “không ai hỏi, nhưng vẫn ổn” – thì mình chỉ muốn nói một câu thôi:
Mình biết. Mình thấy. Và mình mừng cho bạn.