Ai cũng nghĩ: lá rơi là vì gió cuốn.
Ừ thì, nhìn bề ngoài đúng là vậy – gió thổi, lá bay. Một cái xoay người của gió cũng đủ làm bao chiếc lá lìa cành. Nhưng nếu hỏi lá, có lẽ lá sẽ nói nhỏ:
“Tôi rơi, vì tôi đã đến lúc.”
Lá không còn xanh như thuở đầu. Không còn bám chặt như khi mới nhú. Lá đã qua một mùa nắng, một mùa mưa, vài cơn giông – và bản thân nó cũng biết: chẳng có ai ở lại cành mãi được.
Vậy nên, khi gió lướt qua – lá chọn rơi. Nhẹ. Đẹp. Không tiếc.
Cũng như trong đời, có những người bước đến – làm trái tim ta rung động, rồi rời đi. Ai cũng bảo “người đó làm ta tổn thương”. Nhưng đôi khi, ta buông… không phải vì họ quá lạnh. Mà là vì lòng ta… đã biết cần rời đi từ trước đó rồi.
Gió không biết lá sẽ rơi. Gió chỉ là chính mình – bay qua, mát lạnh, vô tình.
Lá chỉ chọn rơi một cách tử tế. Không oán trách cành – nơi từng nuôi mình. Không giận dữ gió – kẻ đã khơi dậy quyết định. Lá chỉ rơi – đúng lúc. Và chấp nhận, mình không còn thuộc về nơi đã từng.
Có thể hôm qua bạn là chiếc lá xanh. Hôm nay bạn thấy mình vàng úa.
Đừng đợi gió tới mới hiểu lòng mình đã muốn rơi.
Nếu phải buông – thì hãy rơi đẹp. Nhẹ nhàng. Và thanh thản.
Vì sau chiếc lá rơi, sẽ lại có chồi non mọc lên.
Và sau một lần buông, lòng bạn sẽ biết – đâu là thứ thật sự nên giữ.