Mỗi người đều nên có một góc dịu êm cho riêng mình.
Không cần phải là quán cà phê xinh xắn, không phải là góc làm việc với cây xanh và nến thơm. Đôi khi, góc dịu êm chỉ là nơi bạn có thể thở mà không thấy mệt.
Chỉ là… không ồn. Không loay hoay chạy theo kịp ai. Không phải luôn phản hồi tin nhắn trong vòng 5 phút. Không cần giữ hình ảnh "ổn áp".
Chỉ cần bạn – trong bộ đồ ngủ nhăn nhúm, tay cầm ly nước nguội, ngồi nhìn ra cửa sổ, và chẳng nghĩ gì nhiều.
Trở về với mình. Với nhịp thở chậm. Với một bài hát cũ từng nghe vào những ngày chưa vội. Với cuốn sách đang đọc dở từ năm ngoái. Với vài dòng viết dở chưa cần kết thúc.
Ở đó, bạn không cần phải mạnh mẽ. Cũng không cần yếu đuối. Bạn chỉ cần là chính bạn, đủ thôi.
Bạn có thể đi chậm hơn. Không ai trách.
Bạn có thể nói “không” với vài cuộc hẹn. Không sao cả.
Bạn có thể dành cả buổi tối chỉ để cuộn mình trong chăn và nghe mưa – và điều đó không khiến bạn “lười” hay “bất ổn”.
Đó là cách bạn tự chăm sóc mình. Nhẹ nhàng. Tự nhiên. Và đúng nhịp sống bạn cần.
Đó có thể là góc ban công, chiếc ghế quen trong quán cũ, hay đơn giản là một bài hát khiến bạn thấy mềm lòng.
Không cần nói ra. Không cần ai hiểu.
Miễn là, khi bạn ở đó – bạn không còn phải gồng.