Có những lúc, tôi không muốn gặp ai cả.
Không muốn nói chuyện. Không muốn trả lời tin nhắn. Không muốn lướt mạng.
Chỉ muốn ở yên – một mình.
Và không, tôi không cô đơn.
Tôi chỉ đang… hồi sức.
Giống như điện thoại cần sạc, giống như cây cần ánh sáng.
Tôi cần một không gian đủ tĩnh, để lòng mình đừng xao động nữa.
Để tôi không phải cố vui, không phải “hoà nhập”, không cần phải duyên dáng hay thú vị.
Chỉ cần tôi. Và một khoảng lặng. Vậy là đủ.
Tôi không tắt nắng, không đóng cửa trái tim, không ghét bỏ ai.
Tôi chỉ thu mình – như một cái cây vào mùa đông. Không nở hoa, nhưng không chết. Chỉ là đang tập trung nuôi rễ.
Để khi quay lại – tôi sẽ là phiên bản vững vàng và xanh tươi hơn.
Không phải độc thoại. Mà là lắng nghe.
Lắng nghe xem mình mệt ở đâu.
Lắng nghe những tiếng “không ổn” mà mình cố dằn xuống bấy lâu.
Lắng nghe xem mình có thật sự muốn tiếp tục… hay chỉ đang làm theo quán tính.
Người ta sợ cô đơn, nên cứ vội vàng chen vào đám đông.
Còn tôi – tôi chọn ngồi xuống, hít sâu, và để lòng mình kịp hồi phục.
Nếu ai hỏi: “Sao dạo này ít thấy cậu quá?”
Tôi sẽ cười nhẹ và nói:
“Tớ vẫn ở đây. Chỉ là đang ngồi một mình… để sống lại mạnh mẽ hơn một chút.”