Không có tiếng còi xe. Không có người gọi réo. Không có gì gấp.
Chỉ là một căn nhà nhỏ – có cửa sổ mở ra bầu trời,
và bầu trời ấy… có mây.
Sáng sớm, có mây màu sữa bò lững thững bay qua ô cửa.
Trưa về, mây mỏng như tơ, lặng lẽ nép bên nắng.
Chiều xuống, mây hồng phớt má, như ai vừa thẹn thùng đi ngang giấc ngủ ngắn.
Đêm đen, mây xám nằm yên, như chiếc chăn mỏng phủ lên bầu trời đang thở khẽ.
Ở nhà có mây, tôi học được một điều:
Không phải ai đến cũng cần giữ lại.
Chỉ cần họ ghé ngang – đủ dịu, là thương.
Có hôm tôi buồn, mây cũng xám.
Có hôm tôi vui, mây cũng bay cao.
Mây không hỏi: “Hôm nay bạn thế nào?”,
nhưng bằng một cách nào đó – mây hiểu.
Mây cho tôi im lặng.
Cho tôi ngồi thở cạnh cửa sổ, không làm gì, không phải ai cả.
Chỉ là một người – đang sống yên lành dưới bầu trời trôi chậm.
Tôi pha trà chậm hơn. Ăn một miếng bánh mềm hơn. Đọc lại những đoạn sách cũ không nhớ là từng viết gì.
Không deadline. Không mục tiêu. Không checklist.
Chỉ có sự sống – nhẹ như một hơi thở buổi sớm.
Có thể đó là một không gian thật.
Hoặc chỉ là một trạng thái tinh thần.
Nơi bạn không cần thành công, không cần nổi bật, không cần giải thích.
Bạn chỉ cần tồn tại – và thấy lòng mình trôi chậm lại một chút.
Nếu bạn đang mỏi mệt, hãy tìm về "nhà có mây" của mình.
Đừng gọi ai cả.
Cứ ngồi xuống. Hít một hơi.
Và để mây lo phần còn lại.