Dạo này người ta hay hỏi nhau:
“Bận không?”,
“Đang làm gì?”,
“Dạo này có gì mới không?”
Và nếu bạn trả lời:
“Không. Mình đang… thảnh thơi.”
Thì 10 người, hết 8 người sẽ cười nhẹ và hỏi:
“Sao mà rảnh dữ?”
Nhưng đâu ai biết, để được thảnh thơi, có khi phải đi qua cả một chặng đường mỏi mệt.
Không gồng để giỏi hơn ai.
Không gồng để tỏ ra ổn.
Không gồng để bắt kịp tốc độ của người khác.
Thảnh thơi là biết:
"Tôi có thể dừng lại, hít một hơi sâu, và không thấy áy náy vì điều đó."
Là khi bạn ăn một bữa cơm chậm rãi, không cần lướt điện thoại.
Là khi bạn nghe một bài nhạc xưa cũ và thấy lòng mình mềm ra.
Là khi bạn ngồi im nhìn ánh nắng rơi trên sàn, mà không thấy… “mất thời gian”.
Giữa một thế giới đang chạy, người thảnh thơi không lười, mà là người tỉnh táo.
Biết khi nào nên làm.
Biết khi nào nên nghỉ.
Biết khi nào... nên không làm gì cả.
Nó không đến từ may mắn hay điều kiện sống.
Nó đến từ sự dám dừng, dám buông, dám chấp nhận mình đang “vừa đủ”.
Và bạn biết không?
Người có thể thảnh thơi – là người đang sống ở tốc độ thật của chính mình.