Có những ngày, tôi không muốn làm người lớn.
Không muốn mạnh mẽ, không muốn bận rộn, không muốn tỏ ra ổn nữa.
Tôi chỉ muốn nhỏ lại – như một đứa trẻ trốn vào góc riêng, co người trong chiếc áo mềm, và chờ thế giới dịu xuống.
Có người tìm nó ở căn bếp – nơi mùi trà lan nhẹ như tiếng thở dài.
Có người tìm nó trong bản nhạc không lời nghe mãi không chán.
Có người tìm nó khi gấp laptop lại, rút dây sạc, và để công việc... tự trôi đi.
Với tôi, góc dịu êm là lúc tôi không cần tỏ ra gì cả.
Không cần giỏi giang.
Không cần tích cực.
Không cần nghĩ rằng “mình đang lãng phí thời gian”.
Vì tôi biết, được yên bình một lúc cũng là cách để sống tiếp.
Ta mạnh mẽ cả ngày, cả tuần, cả tháng…
Rồi đến một lúc, chỉ muốn ngồi xuống, thở nhẹ và không phải gồng thêm giây nào nữa.
Góc dịu êm không giải quyết được vấn đề,
nhưng giúp mình đủ sức đối diện lại, sau khi nghỉ.
Tha cho mình vì không hoàn hảo.
Tha cho mình vì đã mệt.
Tha cho mình vì hôm nay chỉ muốn… ngồi yên và để mọi thứ qua đi.
Và rồi mai, mình sẽ lại đứng dậy. Nhẹ hơn. Vững hơn.
Chỉ là, hôm nay, cho phép mình nhỏ lại một chút.
bài viết hay